SAU KHI MƠ THẤY TƯƠNG LAI, TA CẢI TÀ QUY CHÁNH, TRÁNH XA THÁI PHÓ LẠNH LÙNG

Chương 5

Ta cùng Tạ Liên Trúc ngồi lên xe ngựa rời phủ.

Phía sau đi theo một đám đông người hầu.

Còn ta ngồi ở mép ghế, cố gắng tránh xa Tạ Liên Trúc.

Khác hẳn với dáng vẻ hận không thể dính lấy hắn mọi lúc mọi nơi trước đây.

Đôi mắt đen như mực của Tạ Liên Trúc thoáng liếc nhìn ta với vẻ lạnh nhạt.

Rồi thu hồi tầm mắt.

Có chút kinh ngạc, nhưng không nhiều.

Hắn vốn không để tâm đến ta.

Đến y quán.

Vừa bước vào đã thấy Nguyên Thanh bị trói trên ghế, có chút chật vật.

Hắn thấy Tạ Liên Trúc, mắt đột nhiên sáng lên, đang định gọi người, lại thấy ta.

Lập tức lạnh mặt trừng mắt nhìn ta đầy căm ghét.

Có thể thấy là vô cùng ghét bỏ ta.

Tạ Liên Trúc đưa cho hắn một ánh mắt, Nguyên Thanh đành phải bực bội thu hồi tầm mắt.

Lão lang trung thấy ta lập tức đón ra.

Mặt mày nhúm lại cười, ánh mắt đầy vẻ tham lam.

「Tô công tử sao ngài lại đến?」

Ta giả vờ chóng mặt.

「Ta mấy hôm trước bị ngã xuống nước, đầu vẫn còn rất choáng, ngươi xem bệnh cho ta đi.」

Lão lang trung lập tức vâng lời, dẫn ta vào chỗ ngồi bắt mạch cho ta.

Đợi khi lão ta vừa đặt tay lên.

Ta nhanh chóng rút tay về, giả vờ như còn có chuyện muốn dặn dò Trường Thuận.

Chiếc nhẫn ngọc đeo ngón cái đã được làm trò, trượt khỏi tay lão lang trung.

Lăn xuống đất vỡ thành hai mảnh.

Lão lang trung ngây người.

Trường Thuận lập tức lên giọng the thé: 「Ai da! Đó là chiếc nhẫn ngọc thiếu gia thích nhất a!」

Những người xung quanh lập tức đưa mắt nhìn về phía chúng ta.

Tất cả mọi người đều thấy, lão lang trung đã làm vỡ chiếc nhẫn ngọc của Tô thiếu gia.

Đầu ngón tay ta lơ đãng gõ nhẹ lên mặt bàn.

Khóe miệng hơi trễ xuống, ánh mắt lộ ra vài phần ngạo mạn và khinh thường.

「Việc này biết phải làm sao đây?」

Lão lang trung lau mồ hôi lạnh.

Trong lòng lão ta đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng lão dám nói ra sao?

Ta chính là ỷ thế h.i.ế.p người thì lão có thể làm gì ta?

Lão ta chỉ có thể thấp thỏm bất an nói: 「Tiểu... tiểu nhân đáng chết! Tô công tử, tiểu nhân không cố ý a!」

Ta tặc lưỡi một tiếng: 「Ý ngươi là ta oan uổng ngươi? Mọi người đều thấy rồi, chiếc nhẫn này đáng giá một ngàn lượng bạc, bồi thường đi.」

Bất kể chiếc nhẫn này có đáng một ngàn lượng hay không.

Bây giờ ta nói nó đáng thì nó phải đáng.

Sắc mặt lão lang trung càng khó coi hơn, quỳ xuống đất cáo tội.

Mắt đảo qua đảo lại giữa Tạ Liên Trúc và Nguyên Thanh sau lưng ta.

Giống như cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì đó.

Lập tức cho người cởi trói cho Nguyên Thanh.

Khóc lóc van xin.

「Là tiểu nhân nổi lòng tham, oan uổng vị công tử này, đây là tất cả thuốc chữa thương thượng hạng, xin coi như là bồi tội! Tiểu nhân xin thề không bao giờ dám nữa, còn xin công tử đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân!」

Nguyên Thanh có chút không quen khi bị người khác cầu xin, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tạ Liên Trúc.

Tạ Liên Trúc thần sắc nhàn nhạt, ngước nhìn ta.

Dường như muốn giao cho ta xử lý.

Ta được sủng ái mà kinh hãi.

Hỏi Nguyên Thanh: 「Ngươi có muốn tha thứ cho hắn không?」

Nguyên Thanh nhìn lão lang trung một cái, cuối cùng vẫn gật đầu: 「Ta, cũng không bị thương.」

「Tốt, nếu đã như vậy, ta cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.」

Lão lang trung lập tức quỳ lạy tạ ơn.

Ta chợt đổi giọng lại nói: 「Nhưng một ngàn lượng bạc kia của ta, ngươi phải mau chóng gửi đến, bằng không lần sau ta đến thu chính là địa khế của tiệm thuốc này.」

Cái tiệm thuốc chuyên tống tiền này, ta thấy cũng chẳng cần phải mở nữa.

Ta nói xong, phất tay áo, không thèm nhìn vẻ mặt như mất cha mẹ của lão lang trung kia nữa.

 

back top