Bệnh của ta đã khỏi, Trường Thuận cũng vui mừng.
Hắn còn hỏi ta ngày mai có phải mọi việc cứ như cũ không.
Ta mệt mỏi, không muốn nghĩ sâu xa.
Gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau mới chợt nhớ ra "như cũ" là như thế nào.
Ta nuôi mấy vị mỹ nhân.
Mỗi ngày đều tụ tập cùng họ dùng bữa trưa.
Mấy ngày nay ta bị bệnh nên dừng việc này lại.
Bây giờ khỏi rồi.
Trường Thuận lại sắp xếp lại.
Thậm chí còn gọi cả Tạ Liên Trúc đến.
Thường ngày hắn lên thư viện, không tham gia những việc này.
Mấy hôm nay xin nghỉ dưỡng bệnh ở nhà, Trường Thuận liền gọi hắn đến.
Ta ngồi ở vị trí phía trên, nhìn những mỹ nhân và Tạ Liên Trúc ngồi hai bên.
Mắt tối sầm lại.
「Trường Thuận tốt, ngươi đúng là trợ thủ đắc lực của ta.」
Trường Thuận nghe vậy khóe miệng nhếch cao: 「Hắc hắc, thiếu gia lại khen ta rồi.」
Ha hả.
Ngọc Nhi vừa thấy ta liền xích lại gần quan tâm.
「Gia, người đỡ hơn chưa?」
Ta gật đầu.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Nguyên Thanh đang đứng sau lưng Tạ Liên Trúc.
Hắn trừng mắt nhìn ta và Ngọc Nhi một cái.
Tạ Liên Trúc thì mắt nhìn thẳng.
Dường như không quan tâm.
Ngọc Nhi bị hắn trừng, lại càng hăng hơn.
Trực tiếp nhào vào lòng ta, bàn tay vuốt ve lồng n.g.ự.c ta.
Đưa mắt nhìn ta đầy tình tứ: 「Gia, Ngọc Nhi thương người, trong phủ này có kẻ xấu lắm!」
Ngọc Nhi không ưa Tạ Liên Trúc vì bọn họ lạnh nhạt với ta.
Cho nên luôn đối chọi với bọn họ.
Ta có chút bất đắc dĩ.
Đẩy Ngọc Nhi ra nói: 「Được rồi được rồi.」
Nguyên Thanh cắn răng: 「Hôm qua mới nói thích công tử, hôm nay đã cùng người khác ân ân ái ái, quả nhiên không thể tin được!」
Giọng hắn không lớn.
Nhưng ta lại vừa đủ nghe.
Ta muốn giải thích.
「Ta không có, ta...」
Tạ Liên Trúc đột nhiên ngước mắt nhìn ta, đáy mắt đen như mực không hề gợn sóng.
Trong lòng ta bỗng nhiên có chút hoảng loạn.
Nhưng lại nghĩ hắn chắc chắn sẽ không để tâm.
Trái tim đang thắt lại lại chùng xuống.
Cười khổ mà nghĩ.
Hắn hẳn là không quan tâm đến suy nghĩ và lời giải thích của ta.
Ta liền ngậm miệng không biện bạch nữa.
Chỉ nghe Tạ Liên Trúc nói.
「Tô công tử, tại hạ thân thể không khỏe, xin cáo lui trước.」
Thần sắc hắn lãnh đạm, ánh mắt nhìn ta không khác gì nhìn chiếc lá rụng ven đường.
Mối quan hệ hơi hòa hoãn ngày hôm qua lại rơi xuống điểm đóng băng.
Ta ngẩn ra.
Cười gượng gật đầu.
Tạ Liên Trúc đến rồi nhanh chóng rời đi.
Nếu ngay từ đầu đã không muốn đến, có thể lấy cớ thân thể không khỏe từ chối thẳng.
Lại cố tình đến rồi lại đi.
Ta cười khổ một tiếng.
Có lẽ hắn không ngờ lại là cảnh tượng này.
Cùng các nam sủng tụ tập dùng bữa, lại còn ôm ấp.
Hoang dâm vô độ đến thế.
Hắn chắc chắn càng chán ghét ta hơn rồi.
