Tạ Liên Trúc rời đi nhanh hơn ta tưởng.
Ngay trong ngày đã đi.
Đi không một tiếng động.
Nếu không phải ta vừa khéo ra cửa, e là hắn đi rồi ta mới biết.
Trước cửa đậu một chiếc xe ngựa đơn sơ.
Tạ Liên Trúc dường như cũng không ngờ ta sẽ đến.
Thấy ta, ánh mắt dừng lại một chút.
Lòng ta thắt lại, vội vàng tiến lên.
「Ngươi muốn đi rồi sao?」
「Ừ.」
Ta ấp úng một lát.
Muốn nói gì đó nhưng lại sợ nói nhiều sai nhiều.
Chúng ta dường như không có gì để hỏi thăm nhau.
Tạ Liên Trúc rũ mắt nhìn ta.
Lại chỉ im lặng chờ đợi.
Cũng không lên tiếng.
Ta không tìm được gì để nói.
Cởi túi tiền bên hông đưa cho Tạ Liên Trúc.
「Ngươi nhận lấy đi, có bạc dễ làm việc, ta cũng không có gì khác, chỉ có cái này thôi, ngươi đừng chê...」
Ta càng nói giọng càng nhỏ.
Tạ Liên Trúc nhìn chằm chằm vào mắt ta, còn chưa lên tiếng.
Lại có một giọng nói khác chen vào.
「Gia! Mau đến đi, không nhanh là mua không được đâu!」
Ngọc Nhi đứng bên cạnh chiếc xe ngựa sang trọng giục ta.
Hiệu vải vừa nhập về gấm Vân, rất được săn đón.
Ngọc Nhi thích quần áo mới, muốn ta cùng hắn đi mua.
Ta còn chưa kịp trả lời hắn.
Tạ Liên Trúc liền rũ mắt, lạnh nhạt nói: 「Thiện ý của Tô công tử tại hạ xin ghi nhận, nhưng bạc thì không cần.」
Nói xong hắn xoay người lên xe ngựa.
Ngay cả tay cũng không nâng lên.
Rời đi không chút luyến tiếc.
Ta ngây người tại chỗ nhìn chiếc xe ngựa đi xa.
Rồi ngượng nghịu thu tay về.
Thôi vậy.
Ngay cả lấy lòng một chút cũng không được.
