SAU KHI NHẬN SAI ĐỐI TƯỢNG CÔNG LƯỢC, TÔI BỊ PHẢN CÔNG RỒI

Chương 15

Cậu ta ném mạnh tôi xuống ghế sofa, giam tôi giữa hai cánh tay cậu ta.

"Cậu đến làm gì? Tôi không nói là cần cậu giúp tôi."

Cậu ta còn nhớ tôi, nhớ lời tôi nói khi buông tay.

Mắt Nghiêm Trác hơi đỏ, đôi mắt sâu thẳm lúc này lại trở nên hung ác, đúng là dáng vẻ của đại phản diện.

Tôi thẳng người nhìn thẳng vào cậu ta, "Rõ ràng cậu nhớ chuyện lúc mất trí nhớ, tại sao lại không thừa nhận?"

Nghiêm Trác cắn răng hít sâu, nắm tay lại như muốn đ.ấ.m tôi, nhưng mãi không giáng xuống, cuối cùng nắm đ.ấ.m đập mạnh xuống ghế sofa.

"Năm triệu cậu vẫn chê chưa đủ, còn muốn đòi tôi bao nhiêu nữa?"

"Tôi khuyên cậu cút xa ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy cậu."

Nghiêm Trác rõ ràng là đang nói lời cay độc, nhưng ánh mắt lại không còn hung ác như lúc nãy.

"Năm triệu là để trả ơn tôi cứu cậu, nhưng cậu cũng đã từng cứu tôi."

"Tôi không thích nợ ân tình, nên tôi đến để báo đáp cậu."

Nghiêm Trác ngẩn ra, sau đó cười khẩy.

"Cậu không nói dối một ngày là sẽ c.h.ế.t à? Sao, lúc đối diện thì không chịu, tôi mới rời đi nửa tháng mà cậu đã..."

Không đợi cậu ta nói hết lời, tôi đã hôn lên môi cậu ta.

Cậu ta càng muốn giãy ra, tôi càng hôn sâu hơn.

Cuối cùng cậu ta ngồi trên ghế sofa, tôi cưỡi trên người cậu ta, chúng tôi ôm nhau chặt khít.

Quả nhiên, phản ứng của cơ thể không thể lừa dối được.

Trong đầu, hệ thống lập tức biến thành gà gào thét, nhưng tôi đã không còn tâm trí để quan tâm nữa, chuyên tâm đón nhận sự cuồng nhiệt của Nghiêm Trác.

Cho đến khi môi tôi gần như tê dại vì bị cậu ta hôn, chúng tôi mới tách ra.

Nghiêm Trác lau khóe môi cho tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Lẽ ra cậu nên đợi thêm một chút."

"Cậu đang lên kế hoạch gì, nói cho tôi biết."

Từ lúc cậu ta kéo tôi vào văn phòng, tôi đã có cảm giác.

Nếu cậu ta không muốn gặp tôi, đã sớm bảo tôi cút từ bên ngoài rồi.

Cậu ta thấy Nghiêm Việt tiếp cận tôi, liền vội vàng kéo tôi đi, dùng lời nói kích động tôi buồn, chỉ là đang lo lắng cho tôi.

Ý đồ Nghiêm Việt muốn lợi dụng tôi quá rõ ràng.

Nghiêm Trác không lay chuyển được tôi, đành phải kể kế hoạch ra.

 

 

 

back top