Lục Tư Niên rất thích xoa đầu người khác, có lẽ vì ở nhà không nuôi thú cưng chăng, hắn xoa từ đầu đến gáy, rồi lưu luyến, hệt như đang vuốt ve một con chó.
Quá gần rồi, bầu không khí này rất không ổn, tôi đành kiếm đại một chủ đề nào đó để phá vỡ cái bầu không khí c.h.ế.t tiệt này, "Mùi nước hoa trên người anh rất dễ chịu, nhãn hiệu gì vậy?"
... Hình như còn tệ hơn. Lục Tư Niên khựng lại, "Muốn à?"
Muốn cái thứ đó làm gì?
"Không." Tôi đẩy hắn một cái, nếu không giữ khoảng cách nữa thì tôi sắp ngồi vào lòng hắn rồi.
"Lục Tư Niên, đồ của anh chắc chắn rất đắt."
Vậy nên có thể quy ra tiền mặt không? Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, tôi thậm chí còn muốn đưa hai cái 'chân chó' ra mà nhận lấy.
Không được, làm vậy thì đúng là thành chó thật rồi, vẫy đuôi, mắt to tròn, đầy mong đợi chờ con người ném cho mình khúc giò heo.
Cho đến khi con người kia cười tươi, mùi hương nồng đậm hơn, khuếch tán trong không khí.
Lúc này mà tôi vẫn không biết mùi hương đó là gì thì đúng là thằng ngốc rồi. Bộ não tôi đơ một lúc, tôi có chút tham lam hít vài hơi, cho đến khi nhận ra hơi thở của mình bắt đầu không bình thường mới buộc mình dừng lại.
"Thu hồi lại!" Lén lút ngửi thêm vài lần, mặt có chút nóng, "Tùy tiện phóng thích tin tức tố là một hành vi rất vô đạo đức."
"Có sao đâu? Cậu là bạn đời của tôi mà."
"Ọe~" Tôi nhân cơ hội thoát ra, "Hôi! Hôi quá!"
"Vừa nãy cậu còn nói thơm."
"Thằng khốn nào nói thế! Phụt~"
Đùa thôi, ai dám mơ ước Lục Tư Niên chứ, hắn ta ăn chay, nhưng vợ hắn thì không.
Bạch nguyệt quang lòng dạ đen tối kia trở về chẳng phải sẽ treo tôi lên đánh ba ngày ba đêm sao.
Trong nguyên tác, Lục Tư Niên ngủ với một tình nhân nhỏ, ngày hôm sau Hạ Nhiên đã đưa người đó đi, giam lỏng trong biệt thự ba ngày ba đêm, khi ra ngoài là phải vào bệnh viện.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại trên bàn reo lên, tôi tiện tay nhấc máy.
— "Tư Niên, mở cửa."
Giọng nói như gió xuân ấm áp truyền đến từ ống nghe, tôi nhìn Lục Tư Niên, hai mắt nhìn nhau, sau đó mới chậm chạp nhận ra đây là điện thoại của Lục Tư Niên.
Vậy, người vừa gọi điện là ai? Gọi thân mật thế! Muốn c.h.ế.t à!
Lục Tư Niên cầm lấy điện thoại, cau mày, sau đó mở cửa biệt thự.
"A Nhiên..."
