SAU KHI THẾ THÂN BỊ BẠCH NGUYỆT QUANG ĐÁNH DẤU, KIM CHỦ ĐIÊN RỒI

Chương 5

"M*á!" một tiếng chửi thề không kiểm soát thốt ra từ miệng tôi, không vì lý do nào khác.

Người đứng ngoài cửa thật sự đẹp đến mức khiến người ta phải khiếp sợ!

Cậu ta tên là gì nhỉ? A Nhiên? Thật là dễ nghe.

"Ngây ra đó làm gì!" Lục Tư Niên gõ vào đầu tôi một cái, có vẻ không vui.

"Tôi không ngây..." Từ cuối cùng nhỏ dần trong lý trí chậm chạp trở lại của tôi, chắc là cả hai người đều không nghe thấy.

"A Nhiên đang nói chuyện với cậu kìa!" Lục Tư Niên không thể nhịn được nữa.

"Ai?"

"Chào cậu, tôi là... Hạ Nhiên." Người kia mím môi nói, một câu nói ngắt thành ba đoạn, nhưng nghe lại hay c.h.ế.t người.

À, Hạ Nhiên à, tôi còn tưởng là Hạ Nhiên cơ!

Khoan đã!

"Hạ Nhiên???!"

Thôi tạm biệt Tiểu Bạch.

Trời đánh, người này đẹp c.h.ế.t tiệt, nếu tôi còn nhìn nữa, cậu ta nhất định sẽ từ bạch nguyệt quang của Lục Tư Niên mà thành bạch nguyệt quang của tôi mất! Phá couple chính sẽ bị độc giả chửi cho banh xác mất!

Tôi phẫn nộ phất tay áo bỏ đi, để lại đôi vợ chồng chó trong nguyên tác này.

Không cần cảm ơn tôi đâu, hai người lâu ngày không gặp, đừng có mà hôn hít nhau trên ghế sofa đấy.

Cái ghế đó là của tôi đấy!

Đóng sầm cửa phòng ngủ, tôi quyết định đêm nay sẽ bán cả bức tường chịu lực của biệt thự, dành tặng cho Lục Tư Niên một surprise.

Dù gì thì bây giờ tôi vẫn là bạn đời chính thức của hắn, thế thân pháo hôi cũng có tôn nghiêm được không!

Cứ thế mà dẫn người bên ngoài về nhà, đúng là— Trên bàn ăn tối, tôi thầm nuốt nước bọt, đúng là gì ấy nhỉ?

Là gì ấy nhỉ?

Tôi nhìn khuôn mặt của Tiểu Bạch, không thể nhớ ra mình vừa mới căm phẫn điều gì.

Bức tường này thật là... tường à. He he.

"Cậu cười ngốc nghếch cái gì vậy?" Lục Tư Niên lại nói giọng 'chảnh chọe' đó.

Nể mặt Tiểu Bạch nên tôi không chấp nhặt với hắn, không phải đâu!

Tôi gắp một miếng cá, ném xa xa vào bát hắn, "Ăn cơm của anh đi."

Miếng cá đó toàn xương, mắc xương c.h.ế.t hắn đi.

Chưa kịp vui mừng được hai phút, Tiểu Bạch đã lên tiếng, "Tư Niên không thích ăn cá."

Vừa nói cậu ta vừa gắp miếng cá đó vào đĩa của mình, "Để tôi ăn giúp anh ấy."

Cậu ta vừa nói vừa nhìn tôi, không hiểu sao, dưới ánh mắt ấm áp đó, tôi lại có cảm giác như bị chó sói theo dõi.

Tiêu rồi, chỉ lo đắm chìm trong sắc đẹp của Tiểu Bạch mà quên mất tên này từ đầu đến cuối là một kẻ tàn nhẫn đấy.

"Được." Tôi chỉ có thể trả lời như vậy, sau đó co ro cúi đầu làm 'chim cút'.

"Ăn nhiều rau vào." Lục Tư Niên dường như cảm thấy tôi chưa đủ làm trò, nên công khai kéo thêm thù hận cho tôi trước mặt Hạ Nhiên. Khi một thìa đậu phụ sốt thịt băm rơi vào đĩa, cả người tôi tỉnh táo hẳn.

Anh xem miếng thịt băm này, có giống tôi bị vợ anh trả thù xong không?

Nếu tôi ăn đồ ăn Lục Tư Niên gắp cho, Hạ Nhiên sẽ lập tức ăn tôi mất.

"Tôi no rồi!" Tôi đứng bật dậy, che giấu sự hoảng loạn của mình, cười lấy lòng Hạ Nhiên, "Hai người ăn từ từ nhé."

Trước khi Hạ Nhiên rời khỏi căn nhà này, dù có tám chiếc kiệu lớn đến trước cửa khiêng tôi đi, tôi cũng sẽ không bước chân vào phòng khách nửa bước.

 

back top