Cậu ta nói ra câu đó với giọng hơi trầm, tôi theo bản năng đưa tay che gáy mình.
Đã đến thế giới này bốn, năm năm rồi, vẫn không thể hình thành thói quen tốt là dán miếng dán ngăn cách kịp thời.
Omega ở thế giới này đều cần dán thứ này, nếu không là ngầm hiểu mình có thể bị đánh dấu.
Hành vi của tôi rơi vào mắt Hạ Nhiên quả thực là thập ác bất xá khó lòng tha thứ tội đáng muôn c.h.ế.t trời tru đất diệt, bất cứ ai dám quyến rũ Lục Tư Niên, cậu ta sẽ không buông tha.
"Quên mất." Câu này nói ra tôi suýt bật khóc.
Tha cho tôi đi, cùng là Omega lưu lạc nơi đất khách, sao phải 'sát hại' nhau chi cho thêm khổ!
Để giữ cái mạng nhỏ của mình, tôi cũng coi như là liều mạng rồi. Hạ Nhiên là bạch nguyệt quang đúng không, tôi không tin, nếu mỗi ngày tôi vây quanh cậu, ngoan ngoãn hầu hạ, cậu còn nỡ đánh tôi.
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch là Tiểu Bạch tốt nhất trên đời, Tiểu Bạch ngoan ngoãn, không đánh người nha~
Tôi bưng trà rót nước, xoa vai đ.ấ.m lưng cho Hạ Nhiên, cung kính khép nép, hệt như tiểu thiếp làm lễ cho chính thất, thề phải giành lấy một con đường sống cho mình.
Chỉ cần Tiểu Bạch và Lục Tư Niên đi rồi, cả biệt thự này sẽ là thiên hạ của Cổ Na Lạp Hắc Ám Chi Thần tôi, ha ha ha ha—
Lúc tôi đang cười làm lành với Hạ Nhiên, có một bàn tay ở phía sau cứ kéo tôi, tôi vừa giữ vẻ mặt bình thản với Hạ Nhiên, vừa tung ra những cú đánh chí mạng vào bàn tay đó.
"Độ ngọt này ổn không? Có cần thêm đường không?"
Tôi nói chuyện nhẹ nhàng với Hạ Nhiên, coi như Lục Tư Niên đang tức điên sau lưng không tồn tại.
Người này quả nhiên rất đẹp, cả người như một pho tượng ngọc, không thể với tới, nhưng ánh mắt lưu chuyển lại khiến người ta không thể rời mắt, đôi mắt pha lẫn sự tinh nghịch, hiểm ác và ranh mãnh, giống như một con cáo.
Trong lúc ngẩn người, Hạ Nhiên đưa tay gạt nhẹ môi tôi, ý cười trong mắt càng sâu, giọng điệu uyển chuyển, "Dính thứ dơ rồi."
Cậu ta giải thích, tôi ngơ ngẩn, đưa tay lau một cái, "Bây giờ còn không?"
"Dư Hoan!" Lục Tư Niên sau lưng không nhịn được gọi tên tôi.
Gọi cái gì! Tôi đâu có sữa!
Tôi quay đầu lại, "Muốn uống thì tự đi rót, tiện thể làm cho tôi một ly, loại xay bằng tay ấy."
"Cậu!" Lục Tư Niên bị nghẹn, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Hạ Nhiên." Tôi giải thích với Hạ Nhiên, "Anh ấy một chút cũng không thích tôi."
"Ừm~ Đồ nhỏ đáng thương~"
Một tiếng gọi thân mật gần như một tiếng thở dài, nhưng lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, cứ như thể đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
