SAU KHI THỨC TỈNH, BETA MỜ NHẠT THAY EM TRAI OMEGA LIÊN HÔN VỚI ĐẠI LÃO TÀN TẬT

Chương 2

Nói dối đấy.

Cái thứ ơn dưỡng dục quái quỷ gì chứ.

Nhà họ Lâm có xem tôi là con người đâu.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là vật đối chiếu của em trai Lâm Tư Vũ.

Lâm Tư Vũ là một Omega chất lượng cao.

Hoạt bát, xinh đẹp, được cưng chiều hết mực.

Còn Lâm Bắc thì âm u, tầm thường, bị ngó lơ đến tận cùng.

Việc tôi gả cho Sầm Kim Tiêu cũng không phải vì cái gọi là tinh thần hy sinh.

Mà là…

Tôi quá thích nhân vật Sầm Kim Tiêu này rồi!

Khi thức tỉnh, toàn bộ cốt truyện đã lướt qua trong đầu tôi một lần.

Sầm Kim Tiêu, chuẩn mực của Mỹ Cường Thảm.

Từ nhỏ không được cha thương, mẹ yêu.

Vì thân phận con riêng, hắn bị bắt nạt từ bé, thậm chí đôi chân còn gặp vấn đề, mỗi khi trời lạnh là đau không chịu nổi, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Lớn lên, hắn một mình vượt qua mọi chông gai, không chỉ giải quyết hết những kẻ từng ức h.i.ế.p mình mà còn nắm trọn quyền lực trong công ty.

Trong sách miêu tả về hắn: sinh ra với một khuôn mặt Bồ Tát, nhưng lại mang lòng dạ rắn rết.

Một người như vậy, trong mắt người ngoài là đối tượng cần phải tránh xa.

Nhưng lại hoàn toàn đúng với sở thích của tôi.

Hơn nữa, cuộc sống của tôi ở nhà họ Lâm có thể nói là khổ sở vô cùng.

Bố mẹ tiêu chuẩn kép.

Em trai mắc bệnh công chúa.

Cuộc hôn nhân với Sầm Kim Tiêu, đơn giản là một sự giúp đỡ kịp thời trong lúc hoạn nạn!

Vừa nghĩ đến cảnh sau này có thể vừa đếm tiền vừa sờ múi bụng của mỹ nhân, tôi đã muốn bật cười.

Thế là, ngay ngày thứ hai sau khi hôn sự được định đoạt.

Tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị khởi hành.

Sáng sớm ngày rời đi, cha mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiếm hoi thoáng lên một tia tán thưởng dành cho tôi.

Cha Lâm vỗ vai tôi.

“Tốt lắm, cuối cùng mày cũng làm được một chuyện có ích cho gia đình ta rồi.”

Lâm Tư Vũ thì hừ một tiếng, “Gả cho người giàu, đúng là quá hời cho mày!”

Tôi: “…”

Được thôi.

Tạm biệt ông nhé!

 

back top