【Làm như vậy có đáng không?】
Giọng nói trong đầu vẫn không ngừng.
【Sầm Kim Tiêu là phản diện trong sách, hắn có kết cục như vậy là bình thường. Không ai yêu hắn, không ai chọn hắn là số mệnh của hắn…】
“Tôi chọn hắn.”
【Cậu nói gì?】
“Tôi nói, tôi chọn hắn. Dù kết cục của hắn có bi thảm, dù hắn có bị xóa sổ, thì cứ mang tôi đi cùng. Dù sao tôi cũng đã hứa, sẽ cùng hắn tử sinh bất du, đầu bạc răng long.”
Chỉ là, đầu bạc răng long có lẽ không làm được rồi.
“Tôi sắp c.h.ế.t rồi phải không?”
【Ê bạn ơi, chính cậu không biết à?】
“Tôi thực sự không biết.”
Chỉ biết cơ thể mình ngày càng suy yếu mà thôi.
Hệ thống tiếp tục cay nghiệt, 【Đây không phải là điều cậu muốn sao?】
Tôi thở dài, “Ai mà muốn c.h.ế.t chứ?”
“Nhưng nếu tôi thực sự c.h.ế.t rồi, khi mày làm việc, tiện thể xóa luôn ký ức của Sầm Kim Tiêu đi nhé.”
Hệ thống không thể tin được, 【Cậu đã làm nhiều như vậy vì hắn, sắp c.h.ế.t rồi, cuối cùng còn muốn xóa ký ức?】
【Cậu thật sự là người thức tỉnh kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy.】
Tôi nói, “Mày xem ra là chưa từng có người mình thích, thích một người, đương nhiên là hy vọng sau này hắn có thể sống tốt.”
Tốt nhất là đừng bao giờ nhớ đến tôi nữa.
“Thì ra, đây là chuyện cậu giấu tôi.”
Sầm Kim Tiêu không biết đã đến từ lúc nào, đứng ở cửa.
