Tôi mở to mắt.
“Anh có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và hệ thống sao?”
“Không thể.”
Sầm Kim Tiêu đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường.
“Nhưng vợ tôi, vốn luôn là người lạc quan, lại đột nhiên có một ngày trở nên nặng trĩu tâm sự, thậm chí còn tự nói một mình. Cậu ấy yêu tôi nhiều như vậy, lại nói muốn ly hôn với tôi.”
“Tôi không đến nỗi không nhìn ra vấn đề.”
Tôi: “…”
Sau một lúc im lặng, Sầm Kim Tiêu đột nhiên mở lời.
“Cậu sẽ c.h.ế.t sao?”
Tôi không muốn giấu hắn nữa, “Có thể.”
“Khi tôi còn nhỏ, mẹ đưa tôi vào nhà họ Sầm. Tất cả mọi người trong nhà họ Sầm đều thù địch với tôi, và lúc đó tôi chỉ có mẹ là người thân duy nhất.”
“Ngay cả khi bà đối xử không tốt với tôi, ngay cả khi bà hoàn toàn không quan tâm đến tôi, ngay cả khi bà chỉ quan tâm đến tình yêu, tiền bạc, chứ không phải tôi. Nhưng tôi vẫn tìm đến bà đầu tiên khi cảm thấy buồn bã, sợ hãi.”
“Sau khi mẹ mất, người thân duy nhất của tôi cũng không còn.”
“Tôi chỉ có cậu, Lâm Bắc.”
Không biết từ lúc nào, trong đôi mắt đẹp đang cúi xuống của Sầm Kim Tiêu, nước mắt đã chảy dài.
Giọng hắn không hề bi thương, giống như đang kể một câu chuyện bình thường.
Nhưng chỉ nhìn hắn thôi, tôi đã cảm thấy một nỗi buồn và sự nghẹt thở không thể tả xiết.
Tôi chưa bao giờ thấy Sầm Kim Tiêu khóc.
Trong sách cũng không hề viết.
Dường như hắn sinh ra đã không có tuyến lệ.
“Cho nên, tôi cầu xin cậu.”
“Đừng để tôi mất đi tất cả lần nữa.”
