Hả?
Đầu óc tôi lập tức bị đơ.
Tác giả gì thế này, viết truyện mà không viết đầy đủ chút nào!
Thấy Sầm Kim Tiêu đẩy xe lăn định đi ra ngoài.
Tôi vội vàng kéo hắn lại.
Không bịa nữa, tôi trực tiếp dùng hành động chứng minh rằng tôi không hề ghét bỏ hắn!
Tôi vừa đẩy hắn về phía giường, vừa cởi quần áo của mình, “Sao anh không tin chứ? Tôi thực sự thích anh mà!”
Thấy tôi sắp lột sạch quần áo.
Sầm Kim Tiêu sợ hãi đến mức bật dậy khỏi xe lăn.
Vành tai hắn đỏ bừng một vòng lớn, “Cậu điên rồi à?”
“Vì nhà họ Lâm mà có thể làm đến mức này, Lâm Bắc, cậu thật, thật là thủ đoạn cao siêu!”
Sầm Kim Tiêu vội vã bỏ chạy.
Nhìn cái bóng lưng đó, cứ như có lũ quét dã thú đuổi sau lưng hắn vậy.
Sợ chạy chậm một chút là bị ăn thịt.
Tôi tặc lưỡi, lắc đầu.
Mình vừa dọa cho nhân vật phản diện lớn nhất, lợi hại nhất trong sách chạy mất rồi, thật hay giả vậy?
Tôi thầm giơ ngón cái trong lòng.
Lâm Bắc, mày đỉnh thật!
Tuy Sầm Kim Tiêu đối nhân xử thế tàn nhẫn quyết đoán, nhưng trong chuyện tình cảm lại thuần khiết đến bất ngờ.
Thuần khiết đến mức… hơi ngon lành.
Tôi l.i.ế.m môi, bước ra khỏi phòng ngủ.
Sầm Kim Tiêu không biết đã đi đâu.
Tôi hỏi quản gia, “Chân của Sầm Kim Tiêu bị làm sao thế, không phải hắn chỉ có thể ngồi xe lăn thôi sao?”
“Chân của thiếu gia không bị phế, chỉ là khi trời lạnh sẽ đau, bác sĩ khuyên cậu ấy tốt nhất là không nên đi lại.”
Tôi suy ngẫm, “Vậy là vẫn có thể chữa khỏi?”
Quản gia lắc đầu, “Nhưng thiếu gia không muốn chữa.”
Hình như là đúng như vậy.
Trong sách miêu tả, Sầm Kim Tiêu là một người rất thù dai.
Hắn ghi nhớ nỗi đau ở chân, đồng thời cũng ghi nhớ những người đã mang đến nỗi đau cho hắn.
Luôn khắc cốt ghi tâm, phải bắt họ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Tôi chửi thầm một tiếng.
Dùng nỗi đau người khác mang lại để trừng phạt chính mình.
Hành vi này quá ngớ ngẩn rồi đấy?
Mặc kệ Sầm Kim Tiêu nghĩ gì trước đây.
Và cũng vì hạnh phúc giường chiếu sau này của tôi!
Dù sao tôi đã đến rồi, cái chân này của hắn, tôi chữa chắc rồi!
