Sầm Kim Tiêu cả đêm không về.
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
Mọi thứ tôi đặt mua hôm qua, từ bể cá, cây cảnh, đều đã đến.
Tôi xắn tay áo lên, bắt đầu bận rộn.
Theo hướng dẫn trên mạng, tôi trang trí lại toàn bộ biệt thự từ trên xuống dưới.
Đặt thêm rất nhiều hoa cỏ, trông bắt mắt hơn hẳn.
Khi Sầm Kim Tiêu trở về, hắn đẩy cửa bước vào, đầu tiên là sững sờ trước bài trí trong nhà.
Rồi theo bản năng lùi lại một bước, như thể nghi ngờ mình đã đi nhầm chỗ.
Tôi bật cười thành tiếng.
“Đừng nhìn nữa, tất cả đều là tôi mua đấy.”
“Nhà mình cứ như nhà mẫu vậy, nên tôi đã tự tay trang trí lại một chút, thế nào, không tệ lắm chứ?”
“Vì chúng ta sau này sẽ sống cùng nhau, chẳng phải nên sửa sang nhà cửa cho đẹp đẽ sao.”
Sầm Kim Tiêu mấp máy môi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Dường như đang nghĩ.
Một người như hắn.
Cũng có thể sống một cuộc đời ổn định, có một mái nhà với một người khác sao?
Bông hoa tôi đặt ở cửa là hoa nhài.
Ngôn ngữ của hoa nhài là, tình yêu trong sáng.
Không biết Sầm Kim Tiêu có hiểu được sự lãng mạn của tôi không.
Tôi hắng giọng, “Anh đoán xem, đặt bông hoa này ở đây có ý nghĩa gì?”
Sầm Kim Tiêu do dự một lát.
“Chắn đường?”
Tôi suýt chút nữa phun cả ngụm m.á.u ra ngoài.
Ôm n.g.ự.c xoa dịu.
Tự an ủi, nhân vật phản diện lớn m.á.u lạnh vô tình trong sách không hiểu lãng mạn cũng là chuyện bình thường.
Cần phải huấn luyện thêm.
“Sai rồi!”
Tôi nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm tình, “Đây là tình yêu tôi dành cho anh đấy.”
Sầm Kim Tiêu: “…”
“Làm chuyện thừa thãi.”
Mặc dù miệng hắn lạnh lùng nói vậy.
Nhưng vành tai lại một lần nữa đỏ lên một cách kỳ lạ.
