SAU MỘT ĐÊM XUÂN PHONG, TRẪM MANG THAI ĐỨA CON CỦA TƯỚNG QUÂN

Chương 15

Tần Trạm một bộ dáng La Sát Diêm Vương, dọa các tiểu quan run lẩy bẩy.

"Tất cả cút ra ngoài!"

Dọn dẹp xong, ta và Tần Trạm bốn mắt nhìn nhau. Thật khéo, phòng bên cạnh truyền đến tiếng hoan ái. Tiếng ái muội tràn ngập bên tai, ta không khỏi có chút xấu hổ.

Tần Trạm khoác áo choàng lớn lên người ta, lại nhét vào lòng ta một túi đồ ăn vặt bán chạy nhất kinh thành.

"Hoàng thượng, nơi yên hoa lầu xanh phấn son quá nặng, không tốt cho thai giáo của đứa trẻ."

Ta khinh miệt cười: "Tần Trạm, ngươi lấy thân phận gì để nói câu này?"

Ta hai tay chống eo, còn muốn tiếp tục chất vấn. Tần Trạm đột nhiên mở miệng: "Tiểu Diệp Tử, ngươi có phải đã sớm nhận ra ta rồi không?"

"Hiện tại ta mới hiểu, từ đêm ba năm trước đó, ngay từ đầu ngươi đã dung túng ta."

Lúc đó Tần Trạm đè ta trên tháp, gọi tên húy của ta. Phụ hoàng ghét bỏ ta, ngay cả ban tên cũng chứa lời nguyền rủa. Lý Dạ, đêm tối. Một mảnh đen kịt, không có tiền đồ và ánh sáng. Mẫu phi thay bằng chữ Diệp (lá), nói tên hèn dễ nuôi, gọi ta là Tiểu Diệp Tử. Nàng nói lá xanh chỉ cần một chút ánh nắng và mưa móc là có thể tươi tốt.

Tần Trạm theo cha vào cung, nhìn thấy trong lãnh cung là một chiếc lá sắp úa vàng. Rõ ràng gầy guộc ốm yếu, đôi mắt lại sáng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lần đầu gặp mặt, ta đã dỗ được Tần Trạm lén lấy một cái đùi gà lớn ở Ngự Thiện Phòng. Vị ngon của dầu mỡ thấm đầy khoang miệng quá đỗi tuyệt vời, ta lại dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ hắn mang đến cho ta vài lần.

Ăn uống vui vẻ, ta tùy tiện hứa hẹn: "Tần Trạm, ta tên Tiểu Diệp Tử, đợi ta lớn lên ta sẽ gả cho ngươi!"

Tần Trạm mặt đỏ bừng, nghiêm túc giải thích: "Tiểu Diệp Tử, chúng ta đều là nam nhân, hai nam nhân không thể kết hôn..."

Có lần đùi gà hắn mang đến cho ta bị thái giám cướp mất. Thái giám mắng mỏ: "Phì! Đúng là một con ch.ó tiện nhân vô tâm vô phế, sao không c.h.ế.t cùng mẫu phi ngươi luôn đi!"

Tần Trạm mặt trầm xuống, che ta phía sau, thay ta đánh thắng trận đó. Hắn vụng về an ủi: "Đừng khóc..."

Nhưng rõ ràng ta không khóc, thậm chí vì giành lại được đùi gà mà đang cười với Tần Trạm. Mẫu phi c.h.ế.t ta cũng không khóc, cung nhân đều mắng ta là quái vật.

"Ngươi khóc rồi, vẫn luôn rất đau lòng."

Tần Trạm nhẹ nhàng phủi đi bụi bẩn dính trên lông mi ta, cố chấp như muốn phủi đi nỗi buồn sâu thẳm trong lòng ta.

Sau này Tần lão Tướng quân bị phái đi biên quan, ta không còn gặp lại Tần Trạm nữa. Cung nữ nhận tiền của Tần Trạm, cuối cùng cho ta ăn no.

Rút ra từ ký ức. Ta lạnh mặt đá Tần Trạm một cước: "Ngươi sẽ không cho rằng ngươi rất thông minh đi?"

Nếu không phải trong đêm trúng thuốc đã nhận ra Tần Trạm, ta sợ rằng tại chỗ đã thiến hắn. Lại làm sao có thể cam nguyện nằm dưới thân hắn, còn mang thai cốt nhục của hắn?

Tần Trạm lau đi vết thức ăn còn sót lại trên khóe miệng ta: "Là thần quá ngu, xin Hoàng thượng đại nhân đại lượng, cho thần thêm một cơ hội được không?"

 

 

back top