Trong Kim Loan Điện, trên long ỷ.
Tần Trạm quỳ bên chân ta, xoa bóp chân cho ta. Hắn mày mắt đen nhánh, thần sắc chuyên chú. Lửa than sưởi ấm khiến ta mơ màng buồn ngủ, lười biếng nhìn ngũ quan đẹp đẽ của Tần Trạm.
"Hoàng thượng, thần hầu hạ có thoải mái không?"
"Hừ, miễn cưỡng thôi, Trẫm không phải dễ mua chuộc như vậy."
Tay Tần Trạm dần dần đi lên, cảm giác tê dại lan đến eo. Ta chợt tỉnh, đối diện với ánh mắt phức tạp của Tần Trạm.
"Kỳ thật hôm đó ta thật sự giận là Tần Dao thích ngươi, nàng dựa vào cái gì mà thích ngươi? Ngươi là của ta, ngươi là của một mình ta..."
Hắn không còn tự xưng là thần nữa, dã tâm bộc lộ hết. Ta nảy sinh vài phần hứng thú, ngón tay thon dài khẽ cào cằm hắn: "Ồ? Nhưng Trẫm còn chưa đồng ý tha thứ cho ngươi."
"Ta sẽ dỗ người thật tốt, ngươi biết đấy, ta xưa nay rất giỏi dỗ người."
Tần Trạm cởi long bào của ta, vùi đầu xuống.
Não ta trống rỗng, mu bàn chân căng thẳng, nắm lấy tóc hắn.
"Đây là... thủ đoạn yêu phi mới dùng..."
Khóe miệng Tần Trạm nhếch lên, không lấy làm hổ thẹn ngược lại còn lấy làm vinh hạnh: "Có thể làm yêu phi, là vinh hạnh của ta."
Kích thích quá lớn, khí ra nhiều hơn khí vào, n.g.ự.c ta kịch liệt phập phồng, làn da trắng nõn quá mức nổi lên sắc đỏ bệnh tật. Tần Trạm nhét một khối ngọc thượng hạng vào miệng ta, chặn lại tiếng nức nở đứt quãng.
Chờ đến khi hương long diên nhiễm lên mùi vị khó tả, ta nhả ra nhìn. Hóa ra là ngọc bội truyền đời của Tần gia. Trong quân, ngọc bội có thể dùng như hổ phù.
Ta chậm rãi vuốt ve khối ngọc ôn nhuận, "Tướng quân không sợ Trẫm có được ngọc bội rồi sẽ g.i.ế.c ngươi sao?"
Tần Trạm nghe vậy, kéo tay ta nắm lấy cổ hắn.
"Vậy thì cứ g.i.ế.c ta đi, nếu ngươi hiện tại không g.i.ế.c ta, ta đời này đều sẽ quấn lấy ngươi."
Lời nói của hắn có vài phần kinh hãi, dục vọng chiếm hữu bạo tăng vặn vẹo bệnh hoạn. Yết hầu lăn lộn, mạch đập ấm áp.
Ta siết chặt ngón tay, Tần Trạm nghẹt thở đến mức mặt xanh tím, tròng mắt hơi run rẩy. Ngay khi hắn sắp ngất đi, ta buông lỏng kiềm chế.
Tần Trạm quỳ bên chân ta thoi thóp. Ta kéo cổ áo hắn, hưng phấn hôn lên.
"Tần Trạm, là ngươi tự nói đó, một đời..."
Tính ra, thứ ta sở hữu thật ra vẫn luôn rất ít. Cho dù sau khi đăng cơ, ta cũng không có dục vọng gì nhiều. Lâm Phàm từng nghi ngờ ta có bệnh tâm lý, niềm vui và nỗi buồn đều không rõ ràng. Sống cũng được, c.h.ế.t cũng tốt hơn.
Mẫu phi chỉ bảo ta phải sống, không nói cho ta biết sống rất vô vị.
Cho đến khi xác nhận trong bụng có cốt nhục của Tần Trạm, Tần Trạm ban sư hồi triều. Trái tim trầm lặng đã lâu chậm rãi nhảy lên, ta cuối cùng đã đợi được thứ mình muốn.
