Phiên Ngoại: Góc nhìn của Thái Tử
Ta thích Phụ hoàng nhất. Người là người xinh đẹp nhất ta từng gặp. Đáng tiếc dung mạo của ta không theo Người, mà theo cha là Tướng quân.
Cha Tướng quân đối với ta cũng rất tốt, nhưng có lúc hắn sẽ khi dễ Phụ hoàng.
Có mấy lần ta ngủ đến nửa chừng, cha Tướng quân ném ta sang tẩm điện bên cạnh. Ta ôm chăn nhỏ, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, dẫm chân ngắn ngủn xuống giường. Vất vả lắm mới chạy về tẩm cung của Phụ hoàng.
Màn che bị gió thổi bay một góc, truyền ra mấy tiếng nức nở xen lẫn tiếng khóc thút thít.
Ta nghe thấy Phụ hoàng mắng cha Tướng quân "hỗn đản", còn bảo hắn nhẹ một chút.
Ta phẫn nộ nắm chặt nắm đấm: Cha Tướng quân quả nhiên không phải người tốt, hắn cư nhiên đang dùng sức đánh m.ô.n.g Phụ hoàng, còn đánh đến khóc!
"Phụ hoàng, nhi thần đến cứu Người đây!"
"Tiểu Thái tử, ngươi muốn đi đâu?"
Cả người ta bay lên không, chân ngắn ngủn vùng vẫy trong không trung. Là trung thần nhất của Phụ hoàng, Lâm Phàm Lâm đại nhân!
Ngày thường hắn luôn cãi vã với cha Tướng quân, một bộ dáng không hòa thuận.
Ta vội vàng cáo trạng: "Lâm đại nhân! Mau cứu Phụ hoàng!"
Lâm Phàm bịt miệng ta: "Suỵt, tiểu tổ tông đừng náo loạn, ngoan ngoãn trở về ngủ đi, ta kể chuyện cho ngươi nghe."
Chuyện Lâm đại nhân kể thiên hạ vô song. Ta lục khắp tất cả sách vở, hỏi khắp tất cả lão sư cũng chưa từng nghe qua.
Vậy thì cứ để Phụ hoàng bị khi dễ thêm một ngày vậy. Phụ hoàng, ngày mai ta nhất định sẽ đến cứu Người!
Ta nép vào lòng Lâm đại nhân, nghe chuyện nàng tiên cá.
"Được rồi, chuyện tối nay đến đây là kết thúc, mau ngủ đi."
Ta túm lấy vạt áo Lâm Phàm, mắt chua xót: "Cuối cùng nàng tiên cá thật sự hóa thành bọt biển, Lâm đại nhân người cũng sẽ hóa thành bọt biển sao?"
Lâm Phàm lần đầu tiên bị hỏi vấn đề này, bật cười: "Ta lại không phải người cá, sao lại hóa thành bọt biển?"
Ta bĩu môi: "Nhưng người luôn nói người không phải người của thế giới này, Lâm đại nhân đẹp trai như vậy, nhất định là người cá hóa thành!"
Lâm Phàm ha ha cười lớn, hiếm thấy hôn một cái lên khuôn mặt mũm mĩm của ta.
"Ta sẽ không hóa thành bọt biển, ta còn phải nhìn ngươi lớn lên."
Được đáp án thỏa mãn, ta lộ ra nụ cười: "Vậy ta muốn người ngủ cùng ta."
Lâm Phàm chưa từng từ chối ta. Ta tâm mãn ý túc ôm lấy cánh tay hắn ngủ đi.
Đợi ta lớn lên, ta tuyệt đối sẽ không giống cha Tướng quân đánh Lâm Phàm. Ta muốn hắn kể chuyện cho ta nghe cả đời.
(HẾT)
