Ngày hôm sau, có hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh.
Tôi không để tâm.
Mấy ngày nay, cũng không thấy bóng dáng Tạ Cảnh Chi.
Chắc anh đã trở về rồi.
Nói không thất vọng là giả.
Nhưng con người không nên muốn cả hai thứ.
Hôm nay tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ nói em bé phát triển rất tốt.
Tôi đi dạo trong công viên, rồi ghé siêu thị.
Trên đường về khu chung cư, bị một gã say rượu chặn lại.
"Một mình à? Dẫn tôi về nhà em ngồi chơi nhé?"
"Tôi ở tầng dưới nhà em, quan sát em lâu rồi, nhìn là biết em cũng thích đàn ông mà."
Tôi vòng qua hắn định đi.
Hắn ta nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi dùng sức hất ra, hắn loạng choạng ngã xuống đất.
Tôi chạy về phía trước, nghe thấy hắn ta chửi rủa phía sau.
"Mẹ kiếp, được nước làm tới."
Hắn ném một cái lon về phía tôi.
Tôi suýt chút nữa dẫm phải.
Khi né tránh, tôi bị trẹo chân.
Sự ngưng lại này, khiến hắn ta hùng hổ đuổi kịp, dồn tôi vào góc tường.
"Đồ dâm đãng, bày đặt giả vờ cái gì?"
"Ngủ với tao là mày được hời rồi."
Tay hắn ta dừng lại trên mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh, bị hắn ta dùng lực bóp cằm.
"Chạy đi, chạy nữa xem nào."
Biết thế ngày trước nghe lời Tạ Cảnh Chi đi học Taekwondo rồi.
Tôi dùng sức đạp vào chân hắn, lớn tiếng kêu cứu.
Chưa chạy được một mét, tôi đã bị hắn ta tóm lại.
Sức lực lớn kinh khủng.
Hắn ta giận dữ, giơ chân đạp tới tôi.
Tôi theo phản xạ che chắn bụng.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Tạ Cảnh Chi đang giẫm lên người gã đó dưới chân.
Anh lạnh lùng ra lệnh cho tài xế phía sau: "Báo cảnh sát."
Tạ Cảnh Chi ôm tôi đang hoảng loạn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
"Trân Trân, không sao rồi."
Tôi sợ hãi tột độ.
Nếu đứa bé trong bụng có mệnh hệ gì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
May mắn là Tạ Cảnh Chi đã đến kịp lúc.
