Tạ Cảnh Chi cùng tôi vào khu chung cư.
Suốt đường đi, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Đến tầng tôi ở, anh mở cửa căn nhà bên cạnh.
Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên vì hàng xóm mới chuyển đến lại là anh.
Đã bị anh kéo vào nhà, đẩy vào cửa và hôn mạnh.
Tôi muốn tránh, Tạ Cảnh Chi giam cầm tôi lại.
Khi tôi sắp nghẹt thở, Tạ Cảnh Chi mới buông tôi ra.
Anh nhìn chằm chằm tôi: "Nếu hôm nay anh không đến kịp, thì sao đây?!"
"Du Trân, về Vân Thị với anh."
Tôi từ chối:
"Tạ Cảnh Chi, hôm nay cảm ơn anh."
"Tôi không về đâu."
Tôi mở cửa định đi, bị anh kéo lại thật mạnh.
Trong lúc giằng co, đồ trong túi tôi rơi ra.
Đó là tờ kết quả khám thai của tôi ở bệnh viện.
Tôi hoảng hốt vội vàng muốn nhặt lên.
Tạ Cảnh Chi nhanh hơn tôi.
Biểu cảm của anh thay đổi khó lường.
Đọc xong tờ đơn, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
"Du Trân, cái này là sao?"
Anh nhìn về phía bụng tôi, khó hiểu hỏi:
"Em mang thai?"
"Em có thể mang thai sao?"
Toàn thân tôi run rẩy, hoảng sợ.
Sắp khóc đến nơi.
"Tạ Cảnh Chi, đứa bé tôi sẽ tự nuôi, cầu xin anh đừng bắt tôi bỏ nó."
Nhân lúc anh không chú ý, tôi chạy về nhà mình.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi.
Tạ Cảnh Chi nói anh cả đời sẽ không muốn có con.
Bây giờ anh biết rồi sẽ làm gì?
Tôi định tìm vali bắt đầu thu dọn hành lý.
Ngoài cửa có tiếng đập cửa rầm rầm.
Cứ như thể tôi không mở thì anh sẽ đập mãi vậy.
Tôi đành bất lực mở cửa.
Ngoài cửa, Tạ Cảnh Chi vịn vào khung cửa, mắt đỏ hoe chất vấn tôi:
"Chúng ta có một đứa con, một chuyện vui lớn như vậy, tại sao em lại giấu anh?"
Tôi chớp mắt, không chắc chắn hỏi: "Chuyện vui lớn?"
