SAU NĂM THỨ BA ĐƯỢC HẮN BAO NUÔI, TÔI ÔM BỤNG BẦU BỎ TRỐN ĐỂ DƯỠNG THAI

Chương 17

Tôi không ngờ Khương Nam lại tìm đến tôi.

Trong công viên gần nhà Tạ Cảnh Chi.

"Rời xa Tạ Cảnh Chi, tôi cho cậu mười triệu tệ."

"Hai người không hợp nhau, anh ấy đối với cậu chỉ là cảm giác mới lạ nhất thời."

"Gia đình anh ấy cũng sẽ không cho phép hai người ở bên nhau cả đời."

Nếu là trước đây, tôi có lẽ sẽ tin lời anh ta.

Lặng lẽ đau lòng một mình.

Nhưng từ khi trở về từ thị trấn nhỏ, Tạ Cảnh Chi đã cho tôi rất nhiều cảm giác an toàn.

Tôi lạnh lùng đáp: "Anh là ai của Tạ Cảnh Chi? Đến lượt anh nói với tôi những lời này sao?"

Anh ta bị nghẹn lời, rõ ràng rất bất ngờ khi tôi nói như vậy.

"Cứ chờ mà xem."

Tôi về nhà và kể cho Tạ Cảnh Chi nghe.

Tạ Cảnh Chi gọi điện mắng Khương Nam một trận, chặn mọi cách liên lạc của anh ta.

Anh cắt đứt mọi giao dịch kinh doanh với gia đình Khương Nam.

Và cũng đoạn tuyệt với những người đã tung tin đồn nhảm.

"Thời sinh viên, Khương Nam từng tỏ tình với anh."

"Anh đã từ chối ngay lúc đó."

"Sau khi cậu ta đi du học, không biết từ miệng người khác lại thành ánh trăng sáng của anh."

Tạ Cảnh Chi càng nói càng tức giận.

"Anh chỉ có một người vợ, sao ai cũng muốn đến phá rối!"

Tôi xoa dịu đôi lông mày đang nhíu chặt của anh.

"Nhưng đó là bạn bè của anh mà, thật sự không liên lạc nữa sao?"

Tạ Cảnh Chi không quan tâm: "Đều là bạn bè xã giao thôi, bạn bè thật sự sẽ không tung tin đồn thất thiệt."

Tạ Cảnh Chi nói lần này tôi thể hiện rất tốt.

Gặp chuyện như vậy thì nên nói với anh, không nên giấu trong lòng rồi tự đoán mò.

... Anh còn đặc biệt thưởng cho tôi.

 

 

back top