SAU NĂM THỨ BA ĐƯỢC HẮN BAO NUÔI, TÔI ÔM BỤNG BẦU BỎ TRỐN ĐỂ DƯỠNG THAI

Chương 18

Bụng tôi ngày càng lộ rõ.

Mỗi ngày tôi đều muốn ngủ.

Tạ Cảnh Chi chuyển phần lớn công việc về nhà.

Khi tôi ngủ trưa tỉnh dậy, áo phông trước n.g.ự.c ướt sũng.

Lại còn có mùi sữa, tôi xấu hổ chui vào chăn.

Trong thai kỳ, tôi đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu.

Đây là hiện tượng bình thường của cuối thai kỳ.

Cửa phòng ngủ mở ra, tiếng bước chân đến gần.

Tạ Cảnh Chi nhẹ nhàng vén chăn lên nằm xuống giường.

Tay anh đặt trên eo tôi.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tạ Cảnh Chi.

Anh cười nói: "Trân Trân, đừng giả vờ ngủ."

Tôi đành bất lực mở mắt.

Tạ Cảnh Chi hít hít mũi: "Uống sữa à?"

Tôi đỏ mặt chui vào lòng anh, đáp: "Không phải."

Rất nhanh, Tạ Cảnh Chi đã biết.

Đầu tiên anh lo lắng, sau khi biết đây là hiện tượng bình thường thì lại thở phào nhẹ nhõm.

Sững sờ một lúc, mắt Tạ Cảnh Chi phát ra một tia sáng.

"Trân Trân, em thật sự là bảo bối của anh."

...

Tạ Cảnh Chi đã uống cạn.

Anh l.i.ế.m khóe môi, vẻ mặt vẫn còn thòm thèm.

Trong lòng tôi vừa xấu hổ, lại vừa có một cảm giác thỏa mãn lan tỏa khắp người.

Mỗi ngày Tạ Cảnh Chi lại có thêm một thú vui mới.

Nhưng anh cũng rất xấu xa.

Có lần tôi căng tức khó chịu, anh dựa vào đầu giường giả vờ lạnh lùng nhìn vào đùi mình.

"Tự ngồi lên."

"Tự đưa qua đây."

Tôi lườm anh.

Quá khó chịu, tôi đành phải làm theo lời anh.

Tạ Cảnh Chi vẫn không chịu giúp tôi, chậm rãi hỏi:

"Sau này còn chạy trốn nữa không?"

Tôi cắn môi lắc đầu.

"Gọi ông xã."

"Ông xã."

Tạ Cảnh Chi cuối cùng cũng cúi đầu xuống.

 

 

back top