Sau khi Sâm Sâm chào đời, Tạ Cảnh Chi từng đề nghị đón bà nội về nhà sống.
Nhưng bà nội không nỡ xa những người bạn ở viện dưỡng lão.
Chỉ nói sẽ về thăm chúng tôi bất cứ lúc nào.
Một buổi chiều thu mát mẻ, tôi và Tạ Cảnh Chi bế Sâm Sâm đến viện dưỡng lão.
Bà nội ôm Sâm Sâm cười rất hiền từ.
Khi rời khỏi viện dưỡng lão, một làn hương hoa quế thoang thoảng bay tới.
Tạ Cảnh Chi một tay bế Sâm Sâm, một tay nắm lấy tôi.
Chúng tôi nói về những chuyện đã qua.
Tôi cảm thán về sự vất vả của bà nội ngày xưa.
Tạ Cảnh Chi xúc động nói:
"Cảm ơn bà nội, đã nuôi nấng em lớn đến chừng này."
"Trân Trân của anh không phải là quái vật, là báu vật hiếm có."
"Là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho anh."
Tôi nghiêng đầu nhìn Tạ Cảnh Chi, cười rạng rỡ.
"Anh chẳng phải cũng vậy sao?"
(Toàn văn hoàn)
