SAU NĂM THỨ BA ĐƯỢC HẮN BAO NUÔI, TÔI ÔM BỤNG BẦU BỎ TRỐN ĐỂ DƯỠNG THAI

Chương 19

Ba tháng sau, em bé chào đời.

Tên ở nhà là Sâm Sâm.

Tôi bế con đi dạo trong vườn, nghe thấy tiếng cãi vã ở phòng khách.

"Tạ Cảnh Chi, tao có thể chấp nhận mày tìm một người đàn ông, nhưng phải môn đăng hộ đối."

"Ban đầu để chọc tức tao vì tao tìm đối tượng kết hôn cho mày, mày tùy tiện tìm một người đàn ông, vẫn chưa gây đủ chuyện à?"

"Mau chóng chia tay với cái tên Du Trân đó!"

Là giọng của cha Tạ Cảnh Chi.

Tạ Cảnh Chi lười biếng nói: "Nói ra cũng phải cảm ơn cha."

"Nếu không phải để chọc giận cha, con lấy đâu ra người vợ tốt như vậy."

Một cơn gió thổi qua vườn, Sâm Sâm bắt đầu khóc.

Tôi bế con vào nhà.

Cha Tạ Cảnh Chi nhìn thấy tôi, lập tức ôm n.g.ự.c chỉ vào tôi, gầm lên:

"Tạ Cảnh Chi mày muốn tức c.h.ế.t tao sao?"

"Mày tìm một người đàn ông làm vợ thì thôi đi, lại còn tìm một thằng có con!"

Tạ Cảnh Chi bước đến, bế lấy đứa bé.

"Được rồi, được rồi, đừng dọa cháu nội của cha."

Cha anh trợn tròn mắt, không chắc chắn nhìn Sâm Sâm: "Đây là con trai mày?"

"Từ đâu ra?"

Tạ Cảnh Chi nhìn tôi, giọng điệu không giấu được niềm tự hào.

"Vợ con sinh ra."

Cha Tạ Cảnh Chi mất một ngày để tiêu hóa chuyện tôi sinh con.

Sau đó lập tức biểu diễn màn đổi mặt kịch Tứ Xuyên.

Ông tặng tôi du thuyền và máy bay riêng.

Trong nhà chất đầy đồ chơi ông tặng cho Sâm Sâm.

Buổi tối, sau khi Sâm Sâm ngủ.

Tạ Cảnh Chi ôm tôi từ phía sau.

"Đừng để ý đến ông ấy, ông ấy cho thì em cứ nhận."

 

 

back top