Tạ Cảnh Chi vừa đi làm, tôi đã lên xe đi thẳng ra sân bay.
Trên bàn để lại một mẩu giấy.
【Tạ Cảnh Chi, ba năm nay cảm ơn anh.】
【Tôi muốn chấm dứt quan hệ bao nuôi giữa chúng ta.】
【Chúc anh hạnh phúc.】
Để anh không tìm thấy tôi.
Tôi chuyển máy bay, rồi đi tàu cao tốc.
Sau đó lại đi xe buýt.
Xuống xe buýt, lại đi xe ba gác không cần đăng ký căn cước công dân.
Tôi biết mình tự đa tình.
Nhưng vì đứa bé trong bụng.
Tôi không dám đánh cược.
Tôi ổn định cuộc sống tại một thị trấn nhỏ.
Bạn tôi, Đại Hải, là bạn cùng bàn thời cấp ba.
Cũng là một trong số ít người biết tôi là người lưỡng tính.
Anh ấy nhìn bụng tôi, nhíu mày lại.
"Trong này thực sự có một em bé?"
Tôi gật đầu.
Anh ấy giơ ngón cái lên.
"Du Trân, cậu đỉnh thật!"
"Tôi sắp làm bố nuôi rồi!"
Tôi mỉm cười mãn nguyện.
Hóa ra đây là một điều rất tuyệt vời sao?
Nhịp sống ở thị trấn nhỏ rất chậm rãi.
Tôi vẫn quen thói mở tin tức tài chính của Vân Thị.
Số lần Tạ Cảnh Chi xuất hiện rất ít.
Hình như anh gầy đi rất nhiều.
Tôi thấy anh và Khương Nam cùng nhau tham dự lễ khởi công một tòa nhà lớn.
Hai người mặc vest chỉnh tề đứng cạnh nhau, trông rất xứng đôi.
Chắc là sắp có chuyện vui rồi?
