THÁI TỬ GIA NGỐC NGHẾCH TRỐN CHẠY RA NƯỚC NGOÀI

Chương 11

Tôi gọi cho Hà Gia Minh.

Anh ấy tan làm rồi, còn phải thức khuya giúp tôi xem những bài báo như sách trời đó, bất chấp chênh lệch múi giờ.

Tôi nói cảm ơn, anh ấy cười khẽ qua điện thoại.

Có hai lần, khi bố gọi video cho tôi, bố nói: "A Bảo yên tâm, bố đã tăng lương cho Hà Gia Minh rồi, con không cần thấy áy náy."

Cuộc sống ngoài giờ học thì đáng sợ hơn nhiều.

Luân Đôn khác biệt với mọi thứ tôi quen thuộc, biểu cảm và âm thanh của người đi trên phố giống như một mớ tạp âm mơ hồ.

Tuần đầu tiên, tôi lạc đường ba lần.

Từ trường về nhà rõ ràng chỉ có hai con phố, nhưng tôi luôn đi sai.

Mũi tên trên bản đồ điện thoại không ngừng quay tròn, tôi không dám hỏi đường, không dám nói chuyện với ai.

Cuối cùng, tôi học được một cách mới.

Tôi dùng điện thoại chụp lại tất cả các cửa hàng đặc biệt dọc đường: một tiệm bánh treo mô hình bánh doughnut khổng lồ, một tiệm sách cũ có hình mèo vẽ trên cửa sổ, và một tiệm quần áo luôn có một ma-nơ-canh đứng trước cửa.

Tôi như chơi trò nối hình, nối các bức ảnh này lại với nhau, và tôi tìm thấy đường về nhà.

Tôi thêm một quy tắc mới vào Quy Tắc Của A Bảo: Có thể tìm đường về nhà bằng cách chụp ảnh nối hình.

Tuy có hơi ngốc, nhưng đây là con đường tự tôi tìm ra.

Tôi trở về căn hộ, Momo nhảy bổ đến l.i.ế.m tay tôi, tôi ôm nó, cảm thấy mình là một người lớn độc lập.

Tôi đi gặp nhà trị liệu Dr. Evans mỗi tuần một lần.

Cô ấy là một phụ nữ Anh rất ôn hòa, cô ấy nói rất chậm, như đang đọc thơ.

Chúng tôi thảo luận về màu sắc, hoa văn và đồ gốm của tôi.

Đôi khi, tôi cũng nói chuyện với cô ấy về Lạc Tri Vi.

Lạc Tri Vi là một bí ẩn lớn nhất trong cuộc đời tôi.

Những lúc không đi học, tôi kết bạn với vài người bạn mới.

Một hôm, một cô gái nhuộm tóc ở trường, còn dư nửa lọ thuốc nhuộm.

Cô ấy hỏi tôi có muốn thử không.

Thế là đầu tôi biến thành màu xanh lam.

Tối hôm đó, bố gọi video cho tôi, Lạc Tri Vi cũng xuất hiện trên màn hình.

Anh ấy thấy tóc tôi, mặt lập tức tối sầm.

Tôi giả vờ như không thấy.

Bố thì cười ha hả, nói tôi giống mèo máy Doraemon.

Ngày hôm sau, Lạc Tri Vi đã bay đến Luân Đôn.

 

back top