THÁI TỬ GIA NGỐC NGHẾCH TRỐN CHẠY RA NƯỚC NGOÀI

Chương 10

Quả nhiên ngày hôm sau Lạc Tri Vi đã gửi cho tôi video Momo hát Đế Nữ Hoa.

Tôi ôm Momo cùng xem, nó không hiểu, chỉ lo l.i.ế.m mặt tôi.

Tháng Tám, cả nhà đưa tôi sang Luân Đôn.

Sân bay đông người, ồn ào quá, đầu tôi đau nhức.

Tôi ôm chặt chiếc ba lô trong lòng, bên trong có ví, hộ chiếu và cuốn Quy Tắc Của A Bảo.

Momo cũng căng thẳng như tôi, suốt chuyến bay, nó rên ư ử trong lồng vận chuyển.

Bố không yên tâm, còn đưa theo một cô giúp việc, chuyên lo việc ăn ở cho tôi.

Tất cả các thủ tục đều do Lạc Tri Vi giúp tôi làm, tôi đi theo sau anh ấy, cảm thấy choáng váng.

Anh ấy tìm cho tôi một nhà trị liệu nói tiếng Quảng Đông ở Luân Đôn, bảo tôi đi khám mỗi tuần.

Anh ấy chào hỏi nhân viên và bạn học trong trường, nhờ họ chiếu cố tôi nhiều hơn.

Buổi học đầu tiên, anh ấy ngồi ngay bên cạnh tôi. Sau giờ học, anh ấy cầm điện thoại của tôi, giúp tôi kết bạn Instagram với tất cả mọi người trong lớp.

Anh ấy làm xong tất cả những việc này, mới chuẩn bị về Hong Kong.

Ngày chia tay, trong căn hộ, anh ấy ôm tôi qua một chiếc chăn mỏng.

"A Bảo phải học hành chăm chỉ, phải trở thành đại nghệ sĩ."

Tôi gật đầu.

"Có thể hôn A Bảo một cái nữa không?" Anh ấy lại nhìn tôi.

Tôi lắc đầu.

Anh ấy không hỏi nữa, chỉ nắm lấy tay tôi, từ từ xoa xoa các đốt ngón tay.

Anh ấy dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì cả, rồi rời đi.

Đại học thật thú vị.

Mỗi ngày tôi và các bạn cùng lớp nghiên cứu sự khác biệt giữa lò điện và lò gas.

Các bước khác nhau trong việc làm khuôn và rót hồ.

Nhưng điều đáng ghét là, tôi phải học cách đọc và viết các bài phê bình nghệ thuật.

Tôi thực sự không hiểu, làm sao họ có thể nhìn ra linh hồn tan vỡ của nghệ sĩ từ một chiếc bình hoa.

Mỗi lần trước khi vào lớp, tôi đều muốn gọi điện cho A Ca, nhờ anh ấy giúp tôi.

Nhưng vừa nghĩ đến câu "kinh tởm", tôi lại đặt điện thoại xuống.

Ngón tay dừng lại trên số điện thoại của A Ca, rất lâu.

Cuối cùng, tôi nhấn chặn.

 

back top