Một lúc sau, anh ấy cuối cùng cũng không run nữa.
Anh ấy chui vào trong chăn, nắm lấy tay tôi.
Cả hai chúng tôi chỉ để lộ nửa khuôn mặt, ở rất gần nhau.
"A Bảo, em có nghe nói về AI không? Gần đây rất nổi tiếng."
Tôi quay sang nhìn anh ấy.
"Đoạn video này, chính là do AI tạo ra đó."
"AI thật kỳ diệu, đến cả Momo cũng có thể nói chuyện."
"Thật sao?" Tôi hỏi anh ấy. "Momo sẽ nói gì ạ?"
Lạc Tri Vi cười nhìn tôi, mắt lại sáng lên.
"Ngày mai anh sẽ tìm xem, để Momo hát bài Đế Nữ Hoa cho em nghe."
Tôi gật đầu.
"Em đưa điện thoại cho A Ca, anh xem là ai gửi video AI vớ vẩn cho em."
Tôi đưa điện thoại cho anh ấy.
Anh ấy ngồi dậy, mở tài khoản mạng xã hội đó.
Là tài khoản mới, trống trơn, ngoài tin nhắn gửi cho tôi ra, không có gì cả.
"Không phải AI." Tôi nhìn anh ấy, khẽ nói, "Hôm đó ở câu lạc bộ đua ngựa, tôi đã nghe thấy."
"Anh nói với người khác, tôi là một con ch.ó ngu ngốc."
Cả người Lạc Tri Vi trượt xuống, trùm chăn kín đầu.
Anh ấy run rẩy rất dữ dội, dựa vào tôi, đến cả cánh tay tôi cũng run theo.
"Đừng khóc nữa, A Ca, đừng buồn. Con trai khóc sẽ bị xấu."
Tôi bắt chước cách anh ấy an ủi tôi trước đây, vỗ vỗ lưng anh ấy.
Lạc Tri Vi vén chăn ra. Hốc mắt đỏ hoe, nhưng không một giọt nước mắt nào.
Anh ấy nhìn tôi, cười.
"Anh đâu phải là A Bảo ngốc, sao lại khóc chứ?"
Tôi "ừm" một tiếng.
Gần mười một giờ rồi, đến giờ đi ngủ.
"Lúc anh đi nhớ đóng cửa giúp tôi."
Nói xong, tôi tắt đèn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
