Tôi nhìn chằm chằm Triệu Vũ Ngôn đang nằm đối diện trên giường, chìm vào suy tư.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao Triệu Vũ Tình không những không bắt hắn thả người, mà Triệu Vũ Ngôn còn được đà lấn tới, lại leo lên giường tôi.
Tôi phiền muộn lật người, chọn cách mắt không thấy tâm không phiền.
Sự ấm áp nhanh chóng áp sát vào lưng tôi, hơi thở nóng hổi của Triệu Vũ Ngôn phả vào sau tai tôi:
"Bảo bối, em cựa quậy gì thế, đừng xa tôi như vậy."
Tay hắn đặt lên eo tôi, khẽ nhéo một cái.
Toàn bộ lông tơ trên người tôi dựng đứng lên, cảm giác rợn người.
Động tác của hắn, lời nói của hắn, tại sao lại giống Triệu Vũ Ngôn kiếp trước đến vậy?
Nhưng hắn không thể có ký ức của kiếp trước.
Hắn chỉ đang giả vờ.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, đột ngột quay người lại: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!"
Triệu Vũ Ngôn không nói, bàn tay trên eo tiếp tục xoa nắn, khiến tôi rùng mình nhẹ.
"Em gầy đi rồi, dạo này không ăn uống đầy đủ. Ngày mai tôi sẽ tự tay vào bếp, làm món em thích ăn."
Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, gạt mạnh tay hắn ra: "Anh điên rồi sao?"
"Anh rốt cuộc định nhốt tôi bao lâu nữa?"
Triệu Vũ Ngôn khựng lại vài giây, một tay ôm lấy eo tôi, với một lực đạo không thể chối từ.
Tôi chưa kịp phản ứng, người đã thân mật dán sát vào hắn, hít hà cổ tôi:
"Bảo bối, sao em không đeo sợi dây chuyền tôi tặng em? Đó là tín vật định tình của chúng ta mà."
!!
Đồng tử tôi đột nhiên co lại, cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường lúc nãy là gì:
"Anh nói gì? Anh nói sợi dây chuyền ngọc trai trắng đó, là anh tặng tôi?"
Một phỏng đoán tồi tệ hiện lên trong lòng, nhưng tôi cắn chặt môi, không dám tin.
Triệu Vũ Ngôn chống khuỷu tay lên giường, từ từ đứng dậy. Khi xuống giường, đầu ngón tay hắn còn vuốt nhẹ đầu tôi:
"Phải mang theo người đấy, Tạ Sưởng."
Tôi mở to mắt, trơ mắt nhìn hắn từng bước đi đến tủ, lấy sợi dây chuyền trong hộp trong suốt ra, vuốt ve như hoài niệm một chút, rồi nắm trong lòng bàn tay đi về phía tôi.
Khi hắn đến gần, tôi vô thức lùi lại, vai chạm vào đầu giường:
"... Tránh ra, tôi không muốn đeo."
Đây là do Triệu Vũ Ngôn của kiếp trước tự tay làm cho tôi, không nên bị hắn cầm lấy đeo cho tôi.
Triệu Vũ Ngôn làm ngơ, đưa tay phải ấn vào cổ tôi, tay kia khéo léo mở khóa dây chuyền, cười khẽ:
"Ngoan, đeo vào."
Tôi âm thầm dùng sức kháng cự, nhưng vẫn không chống lại được. Chiếc dây chuyền bị ép phải đeo lên cổ tôi, được bàn tay Triệu Vũ Ngôn làm ấm, không có cảm giác gì.
Cúi đầu, viên ngọc trai trắng tròn trịa, được khảm ngọc, đung đưa, làm mắt tôi rơm rớm.
Đây là điều tôi khao khát nhất khi mới tìm thấy Triệu Vũ Ngôn. Nếu lúc đó thuận lợi, có lẽ tôi đã có thể sống hết kiếp này trong mơ màng.
Nhưng tôi đã nhận ra hắn không thể là người cũ, tôi không thể chấp nhận tất cả những điều này nữa.
Nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt tôi, ngay cả bản thân tôi cũng không rõ lý do mình khóc.
"Xin anh, đừng giả vờ là anh ấy, đừng gọi tôi như thế."
"Anh không phải anh ấy, anh không phải..."
Ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên mặt tôi, Triệu Vũ Ngôn cúi người xuống, giọng nói dịu dàng đến mức khiến tôi muốn chìm đắm:
"Bảo bối đang nói gì vậy?"
"Tôi chính là Triệu Vũ Ngôn, Triệu Vũ Ngôn của em."
"Em phải nghĩ như vậy."
Cả người tôi như bị điện giật, run rẩy dữ dội.
Đối diện với một khuôn mặt đã ngày đêm mong nhớ, một giọng nói đã khao khát từ lâu. Hơn nữa, hắn thực sự là người chuyển sinh của người đó.
Tôi nghiến chặt răng, không ngừng tự nhủ.
Đừng bị lừa, đừng tin, họ không phải là một người.
Tạ Sưởng, mày phải đi.
