Triệu Vũ Ngôn tan làm về nhà, Tạ Sưởng liền lập tức đón hắn.
Như một chú chó nhỏ, bám lấy hắn hít ngửi khắp nơi, không cho phép trên người hắn có mùi của người khác.
Triệu Vũ Ngôn nhẹ nhàng ôm eo người trong lòng, cảm thấy em ấy đã mềm mại hơn rất nhiều so với những ngày trước.
Hắn cúi đầu, hôn từ cằm đến môi từng chút một. Mùi hương của Tạ Sưởng tỏa ra, khiến hắn không thể dứt ra mỗi lần thân mật.
Chỉ có viên ngọc trai trắng trên cổ em ấy là hơi chướng mắt.
Hắn ôm chặt người, không lộ dấu vết mà gạt viên ngọc trai trắng vào trong mái tóc sau gáy Tạ Sưởng, ẩn đi.
Tạ Sưởng vẫn chưa học được cách hôn sâu, không biết đổi hơi. Người cũ đã bảo vệ em ấy rất tốt.
Triệu Vũ Ngôn nhìn chằm chằm đôi mắt hơi thất thần của em ấy, cả khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu oxy.
Trong lòng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hắn đã có được Tạ Sưởng từ thể xác đến tâm hồn.
Lẽ ra phải làm như vậy từ sớm.
Mất đi chính mình, đổi lại Tạ Sưởng, đây là phi vụ hời nhất mà hắn từng thực hiện trong đời.
Từ những lời kể đứt quãng của Tạ Sưởng trong quá khứ, hắn có thể thấy, người đó đã yêu rất vĩ đại.
Để Tạ Sưởng sống tiếp, thà bịa ra một lời nói dối, nhường người cho hắn.
Hắn không thể vĩ đại như vậy.
Tình yêu của hắn rất ích kỷ, giống như dây gai leo bám, càng quấn chặt, càng đau.
Ghim sâu vào da thịt, trói buộc Tạ Sưởng, cũng trói buộc chính mình.
Ngọc đã có trước thì sao?
Chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao.
Chỉ cần có được, sống hết đời trong mơ hồ thì có sao đâu?
Hắn nguyện làm viên ngói này, mặc cho Tạ Sưởng điêu khắc.
-Hết
