Tình trạng cơ thể thảm hại, tôi vừa tự dọn dẹp vừa thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Tắm rửa xong đi ra, tôi vẫn chưa hết giận, lại tát cho anh ta hai cái thật mạnh.
Cái mặt đã không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu của anh ta càng thêm thê thảm, chỉ còn đôi mắt là tạm nhìn được.
Nhưng anh ta lại không hề oán than, còn quay lại hỏi tôi có đau không.
Nắm lấy tay tôi vừa thổi vừa xoa.
Ngoan ngoãn đến mức khiến tôi suýt nữa không biết phải làm sao.
Tôi gạt tay anh ta ra, lạnh mặt.
Nói thật to: “Đừng tưởng cậu làm như vậy tôi sẽ tha thứ cho cậu, tôi nói cho cậu biết, chuyện giữa chúng ta chưa xong đâu.”
Một mặt là để nhắc nhở bản thân.
Mặt khác là để răn đe đối phương.
Thẩm Kỷ Châu im lặng một lúc, anh ta đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm.
Sau một hồi lâu mới hỏi: “Anh muốn nuốt lời sao?”
Khí thế đáng sợ như sắp đánh nhau với tôi vậy.
“Cái gì?”
Tôi lẳng lặng lùi lại một bước, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Dù sao thì cả sức lực lẫn pheromone tôi đều không thể địch lại anh ta.
Kết quả giây tiếp theo, anh ta như làm trò ảo thuật, hốc mắt tích đầy nước, nước mắt tí tách rơi xuống.
Khóc đến mức mưa rơi hoa nở, khiến tim tôi cũng run lên theo.
Không thể mềm lòng!
Tôi bối rối chuyển ánh mắt: “Có gì thì nói rõ ràng, khóc không giải quyết được vấn đề.”
Có lẽ thấy nước mắt không có tác dụng, Thẩm Kỷ Châu bắt đầu đe dọa tôi: “Anh hôm qua đã thề, nói sẽ không bao giờ bỏ rơi em, có video làm chứng.”
Nghe anh ta nói vậy, tôi mới nhớ ra.
Tôi còn ngốc nghếch tưởng rằng anh ta bắt tôi thề là vì không có cảm giác an toàn.
Hóa ra là muốn tìm cho mình một tấm kim bài miễn tử.
Ôi trời, cái tên lừa đảo đầy mưu mô này!
Tôi giận dữ mắng: “Thẩm Kỷ Châu, cậu có biết xấu hổ không? Lời thề là do cậu lừa tôi thề, hoàn toàn không tính!”
Anh ta lại tỏ vẻ đúng lý hợp tình: “Vậy anh nói rõ xem, từ đầu đến cuối em có lừa anh một chữ nào không?”
Tôi mở miệng nói “cậu lừa tôi...” rồi nghẹn lại.
Cố gắng lục lọi trong đầu một hồi, cũng không tìm ra được câu nào anh ta lừa tôi.
Chuyện gì thế này? Rõ ràng là cậu ta đã lừa tôi mà!
Tôi vắt óc suy nghĩ, à!
Tôi nói ra: “Cậu không nói cậu không phải Thẩm Kỷ Lâm, cũng không nói không phải omega.”
