Chị gái hắng giọng: “Cái đó… Tiểu Việt à, không trách bọn chị đường đột nhé, bọn chị cũng muốn tìm hiểu về em, rốt cuộc em làm nghề gì?”
Sầm Việt gọi một tiếng “chị” vô cùng trôi chảy, khiêm tốn nói: “Em chỉ làm chút buôn bán nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”
Chị gái: “Ví dụ như?”
Sầm Việt thẳng thắn: “Bán vũ khí, mở sòng bạc, đương nhiên chủ yếu là bán vũ khí.”
Ba mẹ: “?”
Anh chị: “?”
Mọi người c.h.ế.t lặng nghĩ, ồ, thì ra đây gọi là buôn bán nhỏ.
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt: “Tiểu Việt, con chắc chắn đã chịu nhiều khổ cực phải không? Những năm qua có phải con sống không tốt?”
Sầm Việt suy nghĩ một lát: “Cũng tạm ổn ạ? Mặc dù con thấy khổ nhất là vừa nãy phát hiện A Úc muốn chạy, con sợ mình đuổi không kịp, thì thật sự xong đời rồi.”
Mẹ tôi: “…”
Tôi: “…”
Ba tôi: “Con thích phong cách phòng nào? Nhà đã chuẩn bị phòng cho con rồi, nhưng… có thể không hợp với gu thẩm mỹ của con, ta sẽ cho người sửa lại theo ý con…”
Sầm Việt đáp lời không chút ngập ngừng: “Không cần đâu ạ, A Úc ở phòng nào con sẽ ở phòng đó, trước đây chúng con đều ngủ cùng nhau.”
Mọi người: “…”
Tôi: “…”
Chị gái nhìn bên này nhìn bên kia, cười: “Đúng là đồ cuồng yêu c.h.ế.t tiệt.”
