“Bảo bối, đây là gì?”
Sầm Việt đi dạo một vòng quanh phòng ba mẹ chuẩn bị cho anh, lúc đi ra thì kẹp một chiếc thẻ đen bằng hai ngón tay, đi vào phòng tôi, lắc lư trước mắt tôi.
Tôi nói thật: “Đây là số tiền tôi kiếm được những năm qua, bồi thường cho anh.”
Sầm Việt: “?”
Tôi không dám nhìn thẳng anh: “Chiếm thân phận của anh bấy nhiêu năm, tôi rất xin lỗi.”
Sầm Việt: “Trong đó có bao nhiêu tiền?”
Tôi: “Năm tỷ đô la Mỹ.”
Sầm Việt: “?!”
Sầm Việt không thể tin được: “Làm sát thủ kiếm tiền đến vậy sao?”
Tôi lườm anh: “Làm sao có thể? Nếu chỉ dựa vào việc g.i.ế.c người, tôi có làm đến c.h.ế.t cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu? Phần lớn trong đó là tiền tôi hợp tác đầu tư với người khác mà kiếm được.”
Kiếp trước tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn thế này, kết quả còn chưa kịp tiêu đã đoản mệnh rồi…
Sầm Việt: “Vậy, sát thủ là nghề tay trái của em à?”
Tôi nghiêm túc nói: “Không, sát thủ là nghề chính của tôi!”
Sầm Việt: “.”
Sầm Việt nhìn tôi với vẻ mặt khó nói: “Anh nghe nói em cũng để lại thẻ cho ba mẹ họ nữa?”
Tôi: “Ừ. Cũng là năm tỷ đô la Mỹ, giống anh.”
Sầm Việt: “…Vậy em tự giữ lại bao nhiêu?”
Tôi tính toán số dư còn lại: “Mấy triệu nhân dân tệ thôi, đủ tiêu là được, không đủ thì đi nhận nhiệm vụ g.i.ế.c vài người nữa.”
Sầm Việt: “…”
Anh ném thẻ lại cho tôi, cười lạnh một tiếng: “Đây là tiền mua dâm.”
Sau đó khóa trái cửa, không nói không rằng đè tôi xuống giường lột quần.
Tôi kinh hãi: “Không được, Sầm Việt! Bây giờ là ban ngày! Ba mẹ vẫn còn ở dưới lầu đấy!”
Sầm Việt không nói gì, chỉ một mực một tay giữ chặt tôi, tay kia vớ lấy tuýp sữa rửa mặt tôi tùy tiện đặt cạnh giường, dùng răng cắn mở nắp.
“Dù có ở đây cũng không ngăn được anh làm em.”
…
