TÔI LÀ THIẾU GIA GIẢ VẠN NGƯỜI GHÉT, PHẢI ĐI QUYẾN RŨ THIẾU GIA THẬT VÀ VỊ HÔN PHU CỦA HẮN

Chương 1

Tôi là một thiếu gia giả bị vạn người ghét bỏ, còn thiếu gia thật được đưa về là nhân vật chính thụ vạn người mê, và tôi chính là bản đối chiếu với cậu ta – độc ác, ngu xuẩn, thiển cận.

Tôi nghĩ rằng cậu ta đã cướp đi mọi thứ của tôi nên ôm hận đến cực điểm, không ngừng gây chuyện, nhắm vào cậu ta, thậm chí còn dùng thuốc, muốn đẩy cậu ta vào chỗ chết.

Thân phận của tôi bị bại lộ ngay sau ngày thi đại học. Tất cả những người liên quan đều xuất hiện tại nhà họ Lục.

Một người phụ nữ trung niên mà tôi không hẳn là xa lạ đang lặng lẽ lau nước mắt, bên cạnh là một cô bé mười một, mười hai tuổi với đôi mắt đỏ hoe tương tự, cùng một thiếu niên cao lớn, lạnh lùng.

Đương nhiên tôi biết cậu ta, Đồng Cẩm Mặc, học sinh nghèo nổi tiếng của trường chúng tôi.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào tôi, như thể tôi bị bao vây, toàn thân tôi lạnh toát.

Mẹ tôi nhìn tôi đầy vẻ chán ghét: “Nếu không phải con trai ruột của tôi bảo đừng ảnh hưởng đến kỳ thi của cậu, bọn tôi đã đón Tiểu Cẩm về từ lâu rồi.”

Nói rồi, bà cũng đỏ hoe mắt.

Cha tôi nét mặt hiền từ, nhưng lại nói: “Ta đã nói con trai ta làm sao có thể ngu xuẩn như cậu…”

Mặt tôi tái mét, không thể tin được, trừng mắt nhìn chằm chằm thiếu niên cùng tuổi đối diện: “Nói dối, nhà họ Đồng nghèo lắm, chắc chắn là Đồng Cẩm Mặc hãm hại con, làm sao con có thể không phải con ruột của hai người, không thể nào, là cậu ta, cậu ta đang hãm hại con…”

Từ nhỏ đến lớn, tôi lớn lên trong nhung lụa, tính cách ít nhiều có phần kiêu căng hống hách. Giờ phút này gặp biến cố, tôi gần như mất hết lý trí.

Lời còn chưa dứt, một tiếng “chát” giòn tan vang lên, người cha vừa rồi còn hiền từ đã tát tôi một cái: “Câm miệng, đồ súc sinh nhỏ, đều tại mẹ mày quá nuông chiều mày, mới khiến mày ăn nói lỗ mãng, ngang ngược như vậy, giờ thì cút khỏi nhà họ Lục chúng ta.”

Mặt tôi sưng lên ngay lập tức, cái tát này khiến tôi choáng váng.

Những âm thanh ồn ào văng vẳng bên tai tôi, da mặt căng chặt, in hằn dấu ngón tay.

Tôi vẫn trừng mắt nhìn Đồng Cẩm Mặc... à không, sau này là Lục Cẩm Mặc, người đang hơi ngẩn ra vì cái tát này.

Trái ngược với sự tức giận và bất an của tôi, thiếu niên đứng đối diện mặc chiếc áo sơ mi trắng đã bạc màu vì giặt, vẻ mặt cô độc, sau một thoáng ngẩn người nhanh chóng bình tĩnh lại, thờ ơ nhìn tôi, nhíu mày.

Tôi hận bọn họ, hận tất cả mọi người ở đây.

Người phụ nữ vừa mới lau nước mắt, sau khi hoàn hồn liền vội vàng chạy tới chắn trước mặt tôi. Tôi cũng hận bà ấy.

Tuy nhiên, tôi vẫn theo họ về nhà, sống trong căn hộ hai phòng ngủ còn không rộng bằng nhà vệ sinh của tôi trước đây.

Sau khi có điểm, tôi vào một trường đại học hạng hai tương đối tốt, còn Lục Cẩm Mặc thì vào một trường danh tiếng hàng đầu.

Từ đó, một trời một vực.

 

back top