TÔI LÀ THIẾU GIA GIẢ VẠN NGƯỜI GHÉT, PHẢI ĐI QUYẾN RŨ THIẾU GIA THẬT VÀ VỊ HÔN PHU CỦA HẮN

Chương 2

Sau khi tỉnh ngộ, tôi quyết định không còn dây dưa với những người này nữa.

Chỉ là đồ ăn, chỗ ở, quần áo, vật dụng, không có thứ nào khiến tôi hài lòng.

Không chỉ vậy, sau khi vào ký túc xá, tôi hoàn toàn không thể hòa hợp với mấy người bạn cùng phòng, còn bị một anh khóa trên trong câu lạc bộ quấy rối, cuối cùng đánh nhau một trận, sau đó bị cả câu lạc bộ cô lập, chèn ép.

Tôi liền không muốn làm gì nữa.

Thế nhưng rõ ràng không cùng một trường, tôi vẫn nghe người khác kể về chuyện của Lục Cẩm Mặc ở trường đại học bên cạnh: học giỏi, gia cảnh tốt, đẹp trai…

Tôi không để tâm, bận rộn với cuộc sống của mình, được bạn bè trước đây giới thiệu đi làm thêm, không ngờ lại bị lừa vào quán bar.

Một tên công tử bột không ưa tôi lại muốn bao nuôi tôi. Tôi cười lạnh trong lòng, ánh mắt nhìn hắn vẫn khinh miệt như trước.

Trớ trêu thay, hắn lại là một kẻ thích sự khiêu khích, càng thích tôi thờ ơ với hắn, cười ha hả mời tôi ngồi xuống uống rượu.

Hắn kể cho tôi rất nhiều chuyện về Lục Cẩm Mặc, nghe càng nhiều tôi càng thấy bực mình trong lòng, cậu ta thật sự sống rất tốt, thậm chí còn chuẩn bị liên hôn với nhà họ Bách, dù chuyện chưa được xác nhận, nhưng tôi biết đối tượng liên hôn là ai.

Còn tôi, bây giờ vì chút tiền mà phải làm thêm ở nơi này.

Việc trao nhầm con là do họ gây ra, nhưng người phải gánh chịu hậu quả lại là tôi, tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đổ lỗi cho tôi.

Vợ chồng nhà họ Lục hận tôi đã chiếm đoạt mười tám năm tốt đẹp của Lục Cẩm Mặc, mẹ Đồng và con gái bà ấy oán tôi đã khiến họ mất đi một người con trai và người anh trai vững vàng, ưu tú.

Tôi căm hận uống hai ly rượu, rồi định bỏ đi, nhưng lại bị Thẩm Gia kéo chặt, khiến tôi không còn chút sức lực nào để phản kháng.

Tôi là pháo hôi độc ác, chuyện này rõ ràng là dành cho Lục Cẩm Mặc. Tôi chợt hiểu ra điều đáng sợ, giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Anh dám bỏ thuốc tôi?”

Thẩm Gia thấy lời này thật nực cười, mấy tên tay sai bên cạnh hắn cũng cười ha hả.

“Anh Thẩm nể mặt cậu, cậu đừng tưởng mình là cái thá gì, Lục... à không, thiếu gia Đồng, thời thế đã khác rồi, anh Thẩm nhìn trúng cậu là phúc khí của cậu.”

Tôi không nghĩ ngợi gì, vung chai rượu trên bàn đập tới.

Một tiếng “bốp” vang lên, tôi đẩy người ra rồi chạy.

“Giữ chặt hắn lại.”

Tôi bị người ta đè xuống đất, cắn răng giãy giụa dữ dội.

Thẩm Gia chửi thề một tiếng, bước tới: “Chúng mày cút ra ngoài, hôm nay lão tử sẽ làm hắn ngay tại đây.”

Tôi càng giãy giụa thì sức lực càng yếu đi, đôi mắt đỏ hoe ướt át trừng mắt đầy bướng bỉnh: “Anh dám động vào tôi, tôi sẽ g.i.ế.c anh.”

Thẩm Gia cười, ngồi xổm xuống, khóa hai tay tôi ra sau lưng: “Vậy cũng phải đợi tôi sướng đã rồi tính.”

Thân hình tôi vốn không to khỏe bằng hắn, lại còn uống phải rượu có vấn đề, cơ thể bắt đầu nóng lên và mềm nhũn.

Tôi càng hận hơn, đây chẳng lẽ chính là kết cục của pháo hôi độc ác sao?

Rõ ràng tôi chưa làm gì cả, tại sao vẫn phải như thế này.

Bàn tay thô bỉ của tên tạp chủng này chạm vào người tôi, khiến tôi kinh tởm muốn nôn.

Nước mắt không kiềm được rơi xuống, đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Toàn thân tôi run rẩy, nghe thấy Thẩm Gia kinh hoàng kêu lên: “Lục Cẩm Mặc?”

Lục Cẩm Mặc?

Tôi ngẩng đầu trong sự chật vật, đối diện với ánh mắt nhìn xuống từ trên cao của Lục Cẩm Mặc, đôi mắt đỏ hoe ướt át bùng lên lòng căm hận, nhưng vẫn phải cầu cứu cậu ta.

Cậu ta ôm tôi rời đi, tôi chỉ có thể níu chặt cổ áo cậu ta, run rẩy trong vòng tay cậu ta.

Vừa lên xe, tôi đã không kìm được tựa vào vị trí ghế lái, muốn hôn cậu ta, cọ xát vào người cậu ta.

Lục Cẩm Mặc mặt không cảm xúc đẩy tôi ra: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Bộ dạng tôi lúc này, căn bản không chờ được.

Bị đẩy ra, tôi ngã vật lại ghế phụ lái, trừng mắt nhìn cậu ta đầy dữ tợn, nhưng mắt lại ướt, chẳng có chút uy h.i.ế.p nào.

Cậu ta cũng nhìn tôi, ánh mắt rất tinh tế lướt qua lông mày, sống mũi, và môi tôi, rồi thu hồi tầm mắt.

Lái xe đến một khu rừng kín đáo.

 

back top