Trong kỳ nghỉ, tôi ra ngoài làm thêm, Ôn Liệt Giác sẽ mang cơm đến cho tôi, anh ấy không phải là sinh viên đại học ngây thơ, không phải không biết tình cảnh hiện tại của tôi, nên làm rất kín đáo, nhưng chưa bao giờ cảm thấy tủi thân.
Thỉnh thoảng tôi sẽ tránh được sự giám sát, về nhà với anh ấy.
Thậm chí còn không kịp ăn cơm, liền ôm anh ấy hôn.
Sự cưng chiều của Bách Tế và tình cảm méo mó của Lục Cẩm Mặc đều là hư vô, chỉ khi ở bên Ôn Liệt Giác, tôi mới cảm thấy yên tâm, mới có thể chấp nhận sự bình thường của chính mình.
Chỉ là gần đây Ôn Liệt Giác dường như có tâm sự, dù che giấu rất tốt, nhưng tôi vẫn biết được, công ty anh ấy và vài người bạn thành lập đang gặp chút vấn đề.
Không chỉ vậy, gần đến ngày khai giảng, tôi nghe bạn học kể, suất bảo lưu nghiên cứu sinh của anh ấy đã bị hủy.
Khoảng thời gian này tôi đều ở nhà, Lục Cẩm Mặc thỉnh thoảng đến, nhưng không ngủ lại, không biết có phải Bách Tế đã cảnh cáo cậu ta điều gì không.
Nhưng khi mẹ và em gái nhỏ không chú ý, cậu ta sẽ kéo tôi vào phòng, hôn hít sờ soạng, không hề khách khí.
Tôi đánh cậu ta, đá cậu ta, cắn cậu ta, cậu ta chỉ cười.
Tôi khinh bỉ cậu ta: “Đồ điên.”
Lục Cẩm Mặc nói: “Đêm đó tôi đã cảnh cáo cậu rồi, là cậu không chịu nổi, bảo tôi làm cậu.”
Tôi cắn tai cậu ta: “Chỉ dùng tay thôi, tôi lại không bảo cậu chịu trách nhiệm.”
Lục Cẩm Mặc ghì chặt tôi vào tường: “Được, tôi là đồ điên, đồ điên cắn chặt lấy cậu không buông.”
Yết hầu tôi chuyển động, không dám kêu thành tiếng.
Khẽ chất vấn: “Anh khóa trên Ôn… có phải cậu âm thầm nhắm vào công ty của anh ấy không? Với lại làm sao anh ấy có thể có vấn đề về đạo đức học thuật chứ.”
“Tin anh ta đến vậy sao?” Lục Cẩm Mặc nắm lấy chân tôi dạng ra, dùng sức ép vào người cậu ta: “Hả? Có lẽ anh ta chỉ là một kẻ vô dụng.”
Lưng tôi áp vào tường, sợ ngã xuống nên nắm chặt vai cậu ta: “Anh ấy không phải, Lục Cẩm Mặc, đừng nhắm vào anh ấy, nếu không tôi sẽ cùng cậu đồng quy vu tận.”
Đương nhiên đây là nói chơi thôi, nhưng uy h.i.ế.p người khác chẳng phải là phải nói những lời này sao.
Lục Cẩm Mặc cũng không sợ, ý vị không rõ nói: “Cậu nghĩ tôi có khả năng gì khiến anh ta gặp những chuyện này?”
Tôi sững sờ, thấy Lục Cẩm Mặc nhếch khóe miệng: “Chuyện của hai người ngay cả tôi còn không giấu được, cậu nghĩ có thể giấu được họ Bách sao, Tiểu Xán à, cậu sống ở nhà họ Bách, bị hắn coi là vật sở hữu, chỉ cần là người cậu dành tình cảm, đều sẽ không có kết cục tốt, học thuật, công ty, chỉ là khởi đầu mà thôi, anh khóa trên Ôn của cậu c.h.ế.t chắc rồi.”
Lòng tôi thắt lại, Lục Cẩm Mặc cắn môi tôi: “Rời khỏi nhà họ Bách, trở về bên tôi, tôi có thể dung thứ cho anh khóa trên Ôn của cậu.”
Nói lời này, Lục Cẩm Mặc có chút đau lòng.
Tôi do dự, rồi lại phản ứng lại, đẩy cậu ta: “Tôi lại không thích cậu.”
Lục Cẩm Mặc cười thành tiếng: “Thật sao?”
Cậu ta túm chặt lấy tôi, sắc mặt tôi thay đổi, thầm mắng mình không nên thân.
