TÔI LÀ THIẾU GIA GIẢ VẠN NGƯỜI GHÉT, PHẢI ĐI QUYẾN RŨ THIẾU GIA THẬT VÀ VỊ HÔN PHU CỦA HẮN

Chương 18

Buổi tối, Bách Tế đến đón tôi, trên đường đi tôi đều thất thần, hắn không phải Lục Cẩm Mặc, kinh nghiệm và thân phận của hắn đặt ở đó, định sẵn tôi không thể xem nhẹ.

“Tôi định quay lại trường ở.” Đến nhà họ Bách, tôi nói với Bách Tế: “Thuận tiện hơn.”

Bách Tế cởi áo khoác ngoài: “Tôi đã mua cho cậu một căn nhà gần trường, lúc đó dọn qua.”

Tôi lắc đầu: “Tôi không muốn, tôi chỉ muốn ở ký túc xá, với lại anh là gì của tôi? Tôi chỉ là ở nhờ chỗ anh thôi.”

Bách Tế nghĩ thầm, tối nay có chuyện phải cãi nhau rồi: “Bàn bạc vào ngày khai giảng.”

“Chuyện vài ngày nữa thôi.”

Tôi bước lên lầu, Bách Tế đi theo sau: “Lục Cẩm Mặc nói xấu tôi với cậu.”

Trên cầu thang, tôi đột ngột quay người lại, mắt như muốn phun lửa: “Hai người thật giỏi, từng người từng người một, tôi không nói gì cũng rõ mười mươi, sao, chỉ có hai người thông minh, tôi là đồ ngốc sao?”

Tính khí thật sự không dễ chọc, Bách Tế ngước lên nhìn: “Không có ý đó, vào phòng nói chuyện.”

“Được.” Tôi đi trước.

Vào phòng, tôi càng nghĩ càng tức: “Chuyện của Ôn Liệt Giác có phải là do anh làm không?”

Bách Tế lộ ra vẻ khinh thường, thoáng qua: “Cậu ta tố cáo với cậu sao?”

Tôi hét lên: “Quả nhiên là anh, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy? Anh ấy chỉ là một người bình thường, tại sao phải nhắm vào anh ấy.”

Sắc mặt Bách Tế cũng lạnh xuống: “Đã là người bình thường, sau này đừng qua lại nữa.”

Tôi rất tức giận: “Tại sao? Anh ấy thích tôi, anh ấy luôn xuất hiện ngay lập tức khi tôi gặp khó khăn.”

Bách Tế lạnh lùng nói: “Vậy anh ta có thể giúp cậu giải quyết sự đeo bám của đám bại hoại nhà họ Thẩm không?”

Sắc mặt tôi tái nhợt, trừng mắt nhìn hắn.

Bách Tế nhắm mắt lại, bình tĩnh: “Xán Bảo, tôi có thể bồi thường cho anh ta, bảo anh ta rời đi, sau này những gì anh ta cho cậu tôi cũng có thể cho.”

Tôi lắc đầu rồi gật đầu: “Anh, tôi không muốn ảnh hưởng đến anh khóa trên, anh đừng nhắm vào anh ấy được không, sau này tôi không qua lại với anh ấy nữa, được không?”

Thấy tôi yếu thế, Bách Tế kéo tôi vào lòng: “Được, Xán Bảo, em còn nhỏ, sau này những người và chuyện vô dụng này sẽ chỉ rời xa em.”

Tôi dựa vào n.g.ự.c hắn, ánh mắt u ám.

Sau khi khai giảng, Ôn Liệt Giác tìm tôi, tôi không gặp, ngược lại lại mập mờ với Lục Cẩm Mặc, gây ra không ít “rắc rối” cho Lục Cẩm Mặc, Bách Tế quả nhiên bắt đầu xử lý người này.

Và một ngày nọ trên đường đến trường, tôi biến mất, nghe nói có người tìm tôi đến phát điên.

Tôi trốn đi, thực ra là ở căn nhà thuê trong khu thành thị phía Nam, ở đó nửa tháng.

Không sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử và thông tin cá nhân nào, thậm chí còn không ra ngoài nhiều.

Tuy nhiên tôi không nghĩ mình có thể trốn được bao lâu.

Tôi chỉ cần một chút thủ đoạn, lấy lại nhiều quyền chủ động hơn, không thể để người khác thao túng kiểm soát.

Vốn dĩ con bài của tôi không nhiều, huống chi lại mất đi thân phận thiếu gia nhà họ Lục, có thêm thân phận pháo hôi độc ác bị vạn người ghét bỏ, nhưng dù thế nào, bây giờ mọi thứ đều có lợi cho tôi.

Chỉ cần họ lo lắng, dù bị tìm thấy, tôi cũng không có gì phải sợ, ngược lại, tôi có nhiều quyền lên tiếng hơn.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn bồn chồn, không biết Ôn Liệt Giác thế nào rồi?

Anh ấy không có quyền không có thế, liệu có bị bắt nạt không?

Tôi chỉ hơi lo lắng cho anh ấy, anh ấy là người không nằm trong cốt truyện, cũng là người đối tốt với tôi nhất.

 

back top