TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 12: Dục Vọng

Có những lời nói khi thốt ra khỏi miệng trong khoảnh khắc đó là đau lòng nhất.

Văn Túc Thời như thể không phản ứng kịp, lại như cả người sững sờ tại chỗ, rất lâu sau cũng không hé răng.

Khương Thư Ngọc chỉnh sửa lại quần áo, anh nhấc bước muốn đi ra ngoài: “Vậy tôi đi về trước…”

“Đừng đi.”

Văn Túc Thời vồ lấy cổ tay Khương Thư Ngọc. Thần sắc anh ta hoảng loạn, nhưng vẫn nói: “Ăn cơm xong rồi hãy đi, tôi đi nấu cơm.”

Alpha mạnh mẽ ấn Khương Thư Ngọc ngồi xuống. Anh ta gãi gãi đầu, ngay sau đó liền đi vào phòng bếp bận rộn.

Khương Thư Ngọc ngồi trên ghế sofa nhìn bóng lưng Văn Túc Thời, anh cắn môi dưới, cuối cùng chỉ có thể thở dài không tiếng động.

Hành động vừa rồi của Văn Túc Thời kỳ thật đã làm anh sợ hãi. Khương Thư Ngọc không bài xích, nhưng không có nghĩa là anh có thể tiếp nhận.

Khương Thư Ngọc dựa vào ghế sofa, ánh mắt không hề nhìn loạn. Anh hai tay đan vào nhau không ngừng siết chặt, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Beta thở một hơi, anh nghĩ nghĩ vẫn đứng dậy đi đến cửa phòng bếp. Anh khẽ nói: “Văn Túc Thời.”

Alpha đang cắt rau, nghe tiếng liền lập tức quay đầu nhìn qua. Ánh mắt Văn Túc Thời sáng lên, theo bản năng nhếch môi với anh: “Sao vậy?”

Khương Thư Ngọc lùi lại một bước nhỏ, tay anh nắm chặt khung cửa. Sau khi hít sâu anh nghiêm túc nói: “Tôi muốn về.”

“Về?”

Văn Túc Thời buông d.a.o phay trong tay, anh ta rửa tay, hoàn toàn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì: “Sao vậy? Cơm lập tức xong rồi.”

“Không…”

Khương Thư Ngọc lên tiếng cắt ngang lời Văn Túc Thời. Anh nhẹ nâng mắt, trong đôi mắt đó chứa đầy sự rối rắm: “Anh làm tôi cảm thấy áp lực quá lớn.”

“Tôi rất chán ghét loại cảm giác này.”

Khương Thư Ngọc không hề cố nén sự khó chịu trong lòng. Anh thấy Văn Túc Thời đi về phía mình, lập tức lùi lại, trực tiếp kéo giãn khoảng cách hai người.

Ý tứ né tránh của anh quá rõ ràng. Alpha cũng ngay lập tức dừng bước. Văn Túc Thời dường như có chút bi thương: “Là tôi vừa rồi mạo phạm cậu, làm cậu cảm thấy áp lực, phải không?”

“Tôi thật sự cảm thấy rất xin lỗi, tôi—”

“Văn Túc Thời.”

Hôm nay Khương Thư Ngọc đã gọi “Văn Túc Thời” rất nhiều lần. Anh lắc đầu, cũng không muốn nghe đối phương ở đây giải thích.

Beta giơ tay lên hư hư ngăn cản anh ta: “Nếu hôm nay ở đây không phải tôi, anh vẫn sẽ như vậy sao?”

“Đương nhiên sẽ không.”

Văn Túc Thời nóng lòng giải thích, anh ta không hề suy nghĩ liền mở miệng: “Tôi sao có thể để những người khác bước vào đây.”

Vừa dứt lời Văn Túc Thời liền phản ứng lại. Anh ta đột nhiên nhìn về phía đôi mắt Khương Thư Ngọc.

Trên mặt Beta không có một tia ý cười, thậm chí ánh mắt nhìn anh ta dường như đang xem một người xa lạ.

Tim anh ta đột nhiên chùng xuống, rốt cuộc không nói nên lời bất kỳ câu nào nữa.

Khương Thư Ngọc nhếch mép cười lạnh: “Cho nên anh xem tôi là gì?”

“Chúng ta không phải quan hệ bạn bè, cũng không phải quan hệ bạn tình.”

Hô hấp Beta rất nặng nề: “Nhưng cũng bình thường.”

Văn Túc Thời không đặt anh ở một vị trí bình đẳng, theo bản năng muốn dùng t.ì.n.h d.ụ.c để giữ lại anh, để biểu đạt tình cảm của anh ta.

Nhưng con người cũng là động vật, thất tình lục dục là không thể ngăn cản, và dục vọng cũng là loại tình cảm không đáng giá nhất.

Con người đối với quá nhiều thứ đều ôm giữ dục vọng rồi.

Cho nên Khương Thư Ngọc trong khoảnh khắc này lại lần nữa xác định— Văn Túc Thời đối với anh chỉ có dục vọng.

Dục vọng đáng ghét.

“… Khương Thư Ngọc.”

Văn Túc Thời không dám nói tiếp một cách khó hiểu. Anh ta mím chặt môi, trước mắt chỉ chăm chú nhìn Khương Thư Ngọc.

Anh ta luôn cảm thấy mình đã hiểu sai điều gì đó, nhưng Beta không nói, anh ta cũng không có cách nào minh bạch.

Họ dường như lại một lần nữa đi vào một ngõ cụt, không có giao lưu, cũng không có tình cảm.

Giọng Khương Thư Ngọc đều khàn khàn đi không ít: “Hôm nay làm phiền anh, tôi đi về trước.”

Văn Túc Thời không nhúc nhích, nhưng tầm mắt lại gắt gao theo dõi đối phương.

Cho đến khi Khương Thư Ngọc mở cửa đi ra ngoài, hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt anh ta, Alpha mới có thể thở dốc.

Vừa rồi Khương Thư Ngọc không hề liếc nhìn anh ta một cái, ngay cả bước chân cũng không từng dừng lại, giống như đang chạy trốn khỏi một nơi nào đó khiến anh ta chán ghét.

Alpha chậm rãi ngồi xổm xuống đất gãi đầu, vẻ mặt anh ta suy sụp. Mọi chuyện bị anh ta làm đến nát bét, hoàn toàn làm hỏng.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác của anh ta hay không, ánh mắt Khương Thư Ngọc nhìn anh ta lần cuối dường như toát ra sự bi thương.

Khương Thư Ngọc, vì sao lại đau khổ chứ?

“Trời mưa rồi.”

Khương Thư Ngọc vừa bước ra khỏi cửa khách sạn liền nghe thấy tiếng nước mưa rơi xuống, hơn nữa trong vòng ngắn ngủi mười mấy giây đã biến thành cơn mưa rào tầm tã.

Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, mây đen giăng kín, toàn bộ bầu trời đều trở nên u ám. Anh không mang dù, chỉ có thể đứng ở bên ngoài khách sạn đợi mưa tạnh.

Gió thổi qua cũng trở nên mát lạnh hơn. Bệnh của Khương Thư Ngọc còn chưa khỏi hoàn toàn, lúc này liền rụt người lại một chút. Bóng dáng gầy gò cũng có vẻ đáng thương.

“Thưa tiên sinh.”

Nhân viên phục vụ khách sạn cầm một chiếc dù đi ra, đó là một Omega rất đáng yêu: “Thấy ngài ra ngoài gặp khó khăn, chiếc dù này xin tặng cho ngài.”

Đối phương hai tay đưa qua một chiếc ô che mưa màu đen. Đáy mắt Khương Thư Ngọc lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó liền nhếch môi nở nụ cười: “Cảm ơn cô.”

“Không có gì.”

Omega đưa dù xong liền rời đi. Khương Thư Ngọc rũ mắt nhìn chiếc dù trong tay, không khỏi thầm nghĩ Omega kia quả thực rất dễ mến, sự khác biệt tính cách mang đến cảm giác khác biệt thật lớn.

Anh là một người cực kỳ vô vị.

Khương Thư Ngọc mở dù đi vào trong mưa. Tiếng mưa rơi lộp bộp làm bên tai anh không còn tiếng động nào khác.

Anh không chơi game, cũng không chủ động xã giao, anh càng thích cuộc sống “bị động”.

Và anh cũng không đẹp.

Khương Thư Ngọc nghiêng người né chiếc xe máy lao nhanh tới, và nhận được một tiếng chửi rủa vô lý từ đối phương: “Đi đường không có mắt à!”

Khuôn mặt anh cực kỳ giống cha ruột mình, nhưng cha ruột anh rất đẹp. Có lẽ là vì anh, Khương Thư Ngọc trước sau đều cảm thấy mình chẳng qua là tầm thường vô kỳ.

Hơn nữa anh cũng không lạc quan. Nếu bầu trời có thể hiện ra lời cầu nguyện của anh, vậy nhất định đều là lời chửi rủa của anh.

Ông trời không đủ công bằng, dẫn đến anh trắng tay.

Mưa quá lớn, nửa người dưới Khương Thư Ngọc ướt đẫm. Nước do những người đáng ghét kia b.ắ.n tung tóe lên người anh. Gió thổi tới luôn khiến người ta không nhịn được rùng mình.

“Thật đáng ghét.”

Khương Thư Ngọc chậm rãi thở ra một hơi. Anh nắm chặt chiếc dù đen kia, cố gắng ổn định phương hướng trong gió.

Bước chân anh cũng có chút trì trệ. Beta run run vai một chút, sau đó tiếp tục băng qua dòng người.

Văn Túc Thời quá xấu rồi. Nơi này cách nhà nghỉ của anh cũng quá xa. Khương Thư Ngọc đi mệt mỏi quá.

“Khoảng cách đến đích còn 10 mét.”

Hướng dẫn phát ra âm thanh máy móc nhắc nhở Khương Thư Ngọc. Beta lấy điện thoại ra tắt đi. Anh nhấc chân đi về phía nhà nghỉ, bước chân dần dần nhanh hơn.

Người phụ trách nhà nghỉ liếc Khương Thư Ngọc một cái, lạnh lùng nói: “Xin hất hết nước trên dù đi, cảm ơn.”

Beta nói “Được”. Chiếc dù đen được Khương Thư Ngọc thu lại. Khuôn mặt anh phản chiếu trên cửa kính, nước trên mặt theo sợi tóc và đường nét khuôn mặt chảy xuống…

Người phụ trách lại ngẩng đầu nhìn anh một cái. Trong khoảnh khắc đó, anh ta cũng không phân biệt rõ trên mặt Beta là nước— hay là nước mắt.

 

back top