Khương Thư Ngọc trên người vẫn còn ướt đẫm. Anh trở lại nhà nghỉ sau nhanh chóng tắm rửa, rồi liền cuộn mình chặt trong chăn.
Nhà nghỉ này vì giá cả thấp, nên điều kiện tiện nghi đều không thực sự tốt, điểm duy nhất là đủ sạch sẽ.
Anh nằm trên giường sau liền cảm thấy mình hơi sốt nhẹ, nhưng không cảm thấy quá khó chịu nên không để ý.
Anh tháo băng gạc ra rồi quấn lại. Những vết sẹo đáng sợ sau lưng thoáng có dấu hiệu hồi phục. Khương Thư Ngọc nằm nghiêng trên giường, ánh mắt dừng lại ở cửa sổ bên cạnh.
Lúc đó anh cố ý nói với lễ tân muốn một phòng có cửa sổ, nhưng may mắn là đối phương rất sảng khoái, lập tức sắp xếp cho anh một căn.
Cành lá ngoài cửa sổ bị mưa đánh cho lung lay sắp đổ.
Mỗi lần Khương Thư Ngọc đều cảm thấy chúng sẽ rụng xuống, nhưng những chiếc lá kia đều kiên cường căng ra, cuối cùng hội tụ nước mưa thành bọt nước lăn xuống đất.
Đôi mắt Beta chậm rãi nhắm lại, tiếng tạp âm trắng bên tai cho anh một cảm giác an tâm.
Anh không thuộc về bất cứ ai, anh chính là chính anh.
Ngày mai liền phải điền nguyện vọng. Hôm nay Khương Thư Ngọc đi ngủ sớm, vốn nên là một đêm thập phần thoải mái, nhưng luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“A, chồng ơi nhẹ chút…”
“Đừng dừng lại mà, chồng ơi.”
“Làm c.h.ế.t em.”
“…”
Khương Thư Ngọc chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh bình tĩnh.
Phòng bên cạnh đã làm được hơn một tiếng, chuyện này không khỏi quá khủng khiếp.
Khả năng cách âm ở đây thật sự quá kém, vô luận anh dùng biện pháp gì cũng không thể ngăn được những âm thanh này. Beta phát điên, Beta trầm mặc.
“Chồng ơi anh đánh dấu em đi.”
“Yên tâm, anh nhất định sẽ kết hôn với em.”
Giọng hai người phá lệ non nớt, Khương Thư Ngọc cảm thấy hai người này hẳn là xấp xỉ tuổi anh. Hóa ra vào lúc này đã có thể suy xét tương lai rồi sao?
Trong nhà nghỉ cũ nát tồi tàn—
Khương Thư Ngọc nâng tay muốn đón lấy ánh trăng hư ảo, đáng tiếc anh chẳng gặp được gì.
Âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, Omega trực tiếp khóc nức nở.
Anh không nghe được tin tức tố, nhưng cũng có thể cảm nhận được hai người đã hoàn thành bước cuối cùng.
Beta cũng cần phải học khóa sinh lý, hơn nữa thành tích thi không thể thấp hơn 95 điểm. Lần đầu tiên Khương Thư Ngọc học khóa sinh lý anh còn thập phần khó hiểu, vì sao anh cũng phải học.
Sau này giáo viên nói với họ, Beta là ngành nghề chủ lực của thế giới này, cũng là nhóm người có nhân số nhiều nhất.
Alpha và Omega cần sự trợ giúp của họ. Gặp phải tình huống đột phát họ chính là nhân viên xử lý tốt nhất.
Hoàn toàn đánh dấu, thành kết… Quá trình này đối với Omega là thống khổ. Nếu đi nhầm một bước, vậy thì…
“Lại mưa rồi.”
Khương Thư Ngọc ngồi trên giường, anh nhìn về phía hạt mưa đập vào cửa sổ, ánh mắt hơi dịu đi không ít.
Beta cắm sạc điện thoại lại. Sau khi trở lại nhà nghỉ anh đã tắt nguồn điện thoại, hoàn toàn che chắn tin tức bên ngoài. Mãi đến khi thấy đã khuya, anh mới bằng lòng khởi động máy.
Điện thoại khởi động rất trì độn. Khương Thư Ngọc chọc chọc màn hình, thấy không có phản ứng, anh đành phải đặt điện thoại sang một bên, tĩnh lặng chờ điện thoại tự mình cập nhật xong.
“Đinh—”
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn giống như cá qua sông không ngừng b.ắ.n ra.
Khương Thư Ngọc có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng trong nhóm lớp đã xảy ra chuyện gì, chờ anh mở khóa điện thoại mới phát hiện là Văn Túc Thời gửi cho anh.
Văn Túc Thời: 【 Trời mưa, tôi đưa cậu. 】
Văn Túc Thời: 【 Lễ tân khách sạn nói cậu đã rời đi, trên đường cẩn thận, hôm nay mưa rất lớn. 】
Văn Túc Thời: 【 Đã về đến nhà chưa? 】
Văn Túc Thời: 【 Những loại thuốc kia cần dùng đúng giờ, còn có vết thương sau lưng cậu cũng cần kịp thời thay thuốc. 】
Văn Túc Thời: 【 Ngủ ngon, chúc cậu mộng đẹp. 】
Tin nhắn đối phương gửi cho anh dừng lại ở đây. Phần còn lại là thông báo của giáo viên chủ nhiệm trong nhóm lớp nhắc nhở họ cần phải đi báo danh trong thời gian quy định, sau đó điểm tập trung là nơi nào.
Khương Thư Ngọc mở khung chat Văn Túc Thời. Anh chẳng qua là click vào khung tin nhắn, sau đó bàn phím bật ra, giây tiếp theo tin nhắn Văn Túc Thời liền gửi lại: 【 Mới tỉnh hay là chưa ngủ? 】
Khương Thư Ngọc: “?”
Văn Túc Thời làm sao biết anh tỉnh?
Beta nhanh chóng nhìn quanh một vòng trong phòng. Sau khi vào anh đã kiểm tra kỹ lưỡng, nơi này không có theo dõi.
Văn Túc Thời dường như đoán được ý nghĩ của anh, ngay sau đó gửi một tin: 【 Bên tôi hiển thị đối phương đang nhập liệu, cho nên tôi liền thử xem. 】
Khương Thư Ngọc lo lắng tự mình “À” một tiếng.
Anh như không nhìn thấy những cuộc đối thoại này vậy, liền thoát ra, sau đó lại cảm thấy điện thoại là khối khoai lang bỏng tay, trực tiếp liền tắt tiếng đặt sang một bên.
Beta buông điện thoại sau cũng không nằm xuống. Anh gãi gãi đầu, vẻ u sầu giữa lông mày dường như lại nhiều thêm vài phần.
Anh vùi đầu vào khuỷu tay, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.
Đêm vô cùng yên tĩnh, nhưng cố tình tiếng tim đập của anh lại đinh tai nhức óc.
________________________________________
Ngày hôm sau Khương Thư Ngọc liền dậy sớm. Cơn mưa nửa đêm giống như một giấc mơ vậy, sáng sớm thức dậy đã không còn thấy bất cứ dấu vết nào.
Anh thu dọn ba lô, tính toán điền xong nguyện vọng sau liền đi tìm nhà, ít nhất trước tiên sống qua một tháng rưỡi này đã rồi tính.
“Cậu có ý gì?”
Khương Thư Ngọc vừa đẩy cửa phòng ra liền nghe thấy một tiếng chất vấn.
Bước chân anh dừng lại, ngay sau đó liền khôi phục như thường, tiếp tục đi ra ngoài.
Âm thanh phía sau cũng càng lúc càng lớn: “Chia tay?”
“Đêm qua cậu mới hoàn toàn đánh dấu tôi, bây giờ cậu lại bắt tôi chia tay?”
“Cậu cho rằng đây là đùa giỡn sao?”
“…”
Khương Thư Ngọc đẩy cửa cầu thang. Toàn bộ quá trình anh đều chỉ có thể nghe thấy giọng Omega nổi điên. Alpha kia như một người ngoài cuộc nhìn đối phương nổi điên.
Cũng phải, Alpha đã chịu tổn thương gì?
Khương Thư Ngọc tính toán đi phương tiện giao thông công cộng đến trường. Hôm nay vận khí không tồi, lên xe liền có chỗ ngồi.
Anh dựa vào cửa sổ. Phía sau có mấy người đang tùy ý nói chuyện với nhau, cảm giác tuổi cũng không lớn, nói chuyện cũng không kiêng nể gì.
“Các cậu xem tin tức không?”
Một cậu bé trong số đó nói: “Là Văn Túc Thời ấy, cái Văn gia siêu cấp giàu có, nghe nói gần đây hình như đang tuyển Omega thích hợp đó.”
“Đây là tuyển phi sao? Thời đại nào rồi, còn làm cái trò này.”
“Người ta có tiền có quyền tùy hứng. Nhưng mà cậu nói xem tôi có thể được chọn trúng không, nửa đời sau trực tiếp cơm áo vô ưu.”
“Quan điểm giá trị của cậu không đúng lắm đâu.”
“Nhưng đây là chân lý!”
Khương Thư Ngọc không nghe thêm nữa. Anh xuống xe, đi theo các học sinh khác tiến vào khuôn viên trường.
Mọi người chẳng qua là những người xa lạ từng ở chung một đoạn thời gian, đặc biệt là Khương Thư Ngọc, anh vẫn trầm mặc ít lời, lặng lẽ ngồi xuống vị trí góc nhất bắt đầu điền nguyện vọng.
Hôm nay Khương Trình cũng ở đây, đối phương vừa xuất hiện đã có một đám người vây quanh bên cạnh cậu ta.
Thật náo nhiệt.
Khương Thư Ngọc thu hồi ánh mắt. Tay anh điền nguyện vọng dừng lại một chút, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại câu nói vừa nghe được: Đây là chân lý.
Đây là chân lý…
Không.
Hô hấp Khương Thư Ngọc càng thêm thô nặng. Anh một lần nữa nâng mắt, tiếng gõ bàn phím cũng càng ngày càng lưu loát. Beta thao tác chuột, dừng lại khi ở nút xác nhận cuối cùng.
“Mình đang làm gì?”
Khương Thư Ngọc nhìn ngôi trường anh đăng ký, hơi có chút ngây người.
Anh giơ tay sờ khóe mắt, có sự ẩm ướt rõ ràng, nhưng là anh không khóc, cũng cảm thấy không có gì đáng để khóc.
“Khương Thư Ngọc.”
Giọng Khương Trình từ xa truyền tới. Khương Thư Ngọc cắn môi dưới, trong lòng như bị sâu cắn xé nuốt chửng. Đầu ngón tay anh đều tê dại, trong mắt chỉ phản chiếu màn hình máy tính.
“Cậu đăng ký trường nào?”
Khương Trình càng ngày càng gần anh. Khương Thư Ngọc cũng vô cùng rõ ràng nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Trên mặt anh không có chút tươi cười nào, lưng thẳng tắp. Tiếng bước chân bên cạnh không ngừng tới gần.
Trong giây phút cuối cùng, ngay khoảnh khắc đó Khương Thư Ngọc nhấn nút xác định.
Đăng ký thành công.
Khương Thư Ngọc đột nhiên thở hắt ra. Anh nhanh chóng thu dọn đồ vật trên bàn, khi đứng dậy liền va vào Khương Trình đang bước tới.
Trong mắt đối phương tràn đầy ác ý: “Tôi đang hỏi cậu đó, em trai tốt.”
Beta chớp chớp đôi mắt khô khốc, anh nhếch một nụ cười công thức, có chút khó coi: “Đại học H.”
“Tôi có việc, đi trước.”
Khương Thư Ngọc nghiêng người né tránh thân thể Khương Trình. Giấy đăng ký nguyện vọng trong tay bị anh nắm nhăn nhúm.
Bước chân anh rất nhanh, dường như đang che giấu điều gì. Quả thật, không ai biết anh đã làm gì.
Và cũng không ai biết nguyện vọng thứ nhất của anh là—
Đại học B.
Một ngôi trường có sự tồn tại của Văn Túc Thời.
