TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 26: Lựa Chọn Của Beta

Khương Thư Ngọc như một chiếc máy móc không thể vận hành, đứng sững tại chỗ. Anh lắc đầu, phản ứng đầu tiên sau khi lấy lại tinh thần chính là phủ nhận: “Tôi đã uống thuốc tránh thai!”

Anh không còn rảnh lo đến nguyên nhân cơ thể mình, ngồi dậy trực tiếp nắm lấy tay bác sĩ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Tôi chỉ cùng người đó làm một lần, ngày đó tôi đã uống thuốc rồi.”

Bác sĩ vốn dĩ định phê bình Khương Thư Ngọc vài câu, nhưng thấy anh trong bộ dạng này thì những lời nặng nề đều không nói ra được.

Ông là một Omega, cũng có con của chính mình. Ông bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đôi khi thuốc cũng sẽ không có tác dụng. Phương thức tốt nhất vẫn là mang bao cao su.”

“Vậy Alpha của cậu đâu?” Bác sĩ sờ sờ đầu Khương Thư Ngọc: “Đem cậu ấy gọi qua đây cùng nhau thương lượng đi, tôi xem tuổi cậu cũng không lớn.”

Khương Thư Ngọc chậm rãi buông tay ra, anh ngồi trên giường, sống lưng lại cong xuống: “Tôi không có Alpha.”

Bác sĩ như đã hiểu ra điều gì, nhưng cũng không tiện nói nhiều: “Vậy cậu…”

“Tôi muốn bỏ đứa bé này, lập tức, lập tức!”

Khương Thư Ngọc dường như đã hạ quyết tâm. Năm đó cha ruột của anh cũng 18 tuổi có mang anh, bị Khương Cừu lừa gạt sau đó hạ sinh.

Nhưng kết quả đổi lại được cái gì?

Cha ruột anh thật sự nghĩ Khương Cừu trong nhà quản giáo tương đối nghiêm, không thể cùng ông kết hôn, còn sẽ đau lòng Khương Cừu, cảm thấy hắn một mình đối kháng áp lực trong nhà vô cùng vất vả.

Đến cuối cùng bất quá chỉ là một giấc mộng.

Vậy anh và Văn Túc Thời thì sao? Anh đánh cuộc không nổi, anh cũng không nghĩ đánh cuộc. Anh cũng mới 18 tuổi, cũng mới 18 tuổi mà thôi!

Nước mắt Khương Thư Ngọc không tiếng động chảy xuống từ khóe mắt, anh lại lặp lại một lần: “Tôi không thể giữ lại đứa bé này.”

Bác sĩ nhìn đôi mắt Khương Thư Ngọc, ông cúi đầu nhìn lại hồ sơ bệnh án cùng kết quả kiểm tra của Khương Thư Ngọc một lần nữa: “Beta cùng Omega không chỉ khác nhau ở tuyến thể, còn có khác nhau ở khoang sinh sản.

Khoang sinh sản của Beta cơ bản là teo rút, nhưng cũng có khả năng phát dục lần thứ hai. Cậu mang thai, chứng minh khoang sinh sản đang phát dục, nhưng phát dục còn không tốt.

Phải đợi đứa bé này lớn tháng một chút mới được. Hơn nữa cậu bây giờ còn có dấu hiệu dọa sinh non, đừng tưởng rằng sinh non là xong. Dựa theo tình huống trước mắt của cậu mà nói, là vô cùng có khả năng uy h.i.ế.p đến tính mạng.”

“Cho nên cậu không cần hành động lỗ mãng, ít nhất phải chờ tới ba tháng mới được.”

“Ba tháng.”

Khương Thư Ngọc đột nhiên liền suy sụp xuống, anh dựa vào đầu giường có chút không muốn đối mặt: “Khoảng thời gian này tôi có phải đặc biệt cẩn thận không?”

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, lát nữa tôi kê cho cậu một chút thuốc ôn hòa trước ổn định tình huống.”

Beta nghe được hai chữ dược vật, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Tôi lúc trước phát sốt có uống thuốc hạ sốt.”

“Thuốc gì?” Bác sĩ cũng cảnh giác lên: “Cậu còn nhớ rõ tên không?”

Khương Thư Ngọc nhanh chóng nói tên thuốc ra. Bác sĩ nghe xong lúc sau nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì, hiện tại cậu liền không cần lại uống thuốc khác.”

“Được rồi, tôi còn có việc khác, cậu nghỉ ngơi đi.”

Bác sĩ xoay người rời đi. Ông vừa mới mở cửa liền thấy một Alpha đứng ở cửa nôn nóng mà nhìn vào trong.

Ông sửng sốt một chút, thực mau liền phản ứng lại: “Anh là?”

“Tôi là bạn của cậu ấy, cậu ấy có khỏe không?”

Văn Túc Thời biết được Khương Thư Ngọc nằm viện sau lập tức liền đuổi lại đây.

Tới nơi thấy bác sĩ ở bên trong liền không đẩy cửa đi vào, bất quá xem thần sắc Khương Thư Ngọc tựa hồ không tốt lắm.

“Không có chuyện gì, tôi còn có việc các người tự mình nói đi.”

Bác sĩ không quá muốn nhúng tay vào chuyện giữa hai người, ông nhanh chóng rời khỏi nơi này, đem không gian để lại cho bọn họ.

“Khương Thư Ngọc.”

Văn Túc Thời đẩy cửa ra đi vào, hô hấp anh ta có chút nặng nề. Nhìn đối phương nằm trên giường bệnh, trái tim càng bị hung hăng nắm một phen: “Không có việc gì đi?”

Khương Thư Ngọc ngẩng đầu chậm rãi nhìn về phía anh ta. Hốc mắt anh phiếm hồng, lại không có nước mắt rơi xuống: “Văn Túc Thời.”

“Tôi đây.”

Văn Túc Thời ngồi vào mép giường Khương Thư Ngọc. Anh ta muốn nắm lấy tay Beta, lại bị đối phương né tránh. Đáy mắt anh ta hiện lên một tia mất mát: “Có đói bụng không?”

Khương Thư Ngọc trầm mặc vài giây, anh cúi đầu hít hít cái mũi.

Nếu là đêm đó anh lại giãy giụa, có phải hay không liền sẽ không tạo thành cục diện như vậy? Anh không thể… không thể đi lên con đường của cha ruột mình.

Cho dù Văn Túc Thời cùng Khương Cừu hoàn toàn không giống nhau.

“Văn Túc Thời, về sau chúng ta không cần cố ý gặp mặt nữa được không?”

Khương Thư Ngọc sau khi nói xong nước mắt tí tách một chút liền rơi xuống dưới.

Anh nghẹn ngào một chút: “Chúng ta gặp mặt chính là một sai lầm, chính là một sai lầm!”

Mấy chữ cuối cùng của anh cơ hồ là rống ra. Nhưng giây tiếp theo Khương Thư Ngọc liền che lại bụng nhỏ, anh chậm rãi hít khí: “Tôi giống như gặp phải anh thì lúc sau liền không có gặp được chuyện gì vui vẻ.”

Văn Túc Thời giật mình tại chỗ, thần sắc anh ta cũng trở nên ưu thương: “Là tôi làm sai cái gì sao?”

“Tôi sẽ sửa.”

Alpha nắm lấy tay Khương Thư Ngọc, anh ta cưỡng chế sự bi thiết trong lòng: “Thực xin lỗi, là tôi sai, thực xin lỗi.”

Anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta rõ ràng Khương Thư Ngọc phát sinh chuyển biến như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện.

Văn Túc Thời thấy Khương Thư Ngọc không nói lời nào, ngữ khí anh ta nôn nóng: “Nói cho tôi biết được không, tôi giúp cậu cùng nhau giải quyết.”

“Khương Thư Ngọc—”

Vẫn như cũ không có người hồi đáp anh ta. Khương Thư Ngọc quay đầu đi không muốn cùng Văn Túc Thời đối diện.

Ngay cả bàn tay bị đối phương nắm lấy cũng chậm rãi rút ra, không lưu lại chút tình cảm nào.

Giống như là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa bọn họ vậy.

________________________________________

Khương Thư Ngọc trở lại trường học đã là buổi tối. Hứa Tửu cùng Thích Vụ lái xe tới đón anh.

Hứa Tửu vừa nhìn thấy sắc mặt Khương Thư Ngọc trắng bệch liền không khỏi đau lòng: “Có khỏe không?”

“Cũng được.”

Khương Thư Ngọc cự tuyệt để người khác nâng anh. Kỳ thật anh không cảm thấy bản thân có bao nhiêu yếu ớt.

Văn Túc Thời suốt một buổi chiều đều bồi ở bên cạnh anh.

Alpha cũng không nói lời nào, giống như bị những lời đó của anh làm tổn thương, bất quá cũng tốt.

Đứa bé này bỏ đi lúc sau bọn họ giữa chừng sẽ không còn vướng bận nữa.

Hứa Tửu đi theo bên cạnh Khương Thư Ngọc, hắn quay đầu lại nhìn mắt Văn Túc Thời.

Văn gia hắn lúc ấy đã hiểu biết, dù sao Văn Túc Thời cũng là thiên chi kiêu tử trong miệng các bậc cha chú của bọn họ.

Ngày thường cơ bản không thấy được đối phương, nhưng xem anh ta giờ phút này cô đơn, trong lòng ít nhiều cũng đoán được cái gì, sợ là hai người đều đang giận dỗi.

Hắn vốn dĩ nghĩ bằng không cùng Văn Túc Thời thêm bạn tốt, nếu Khương Thư Ngọc có chuyện gì còn có thể báo cho trước tiên, bất quá ngẫm lại làm như vậy đối Khương Thư Ngọc không quá tốt, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Mọi việc vẫn là muốn lấy Khương Thư Ngọc làm ưu tiên.

“Cảm ơn các cậu đã tới đón tôi.”

Khương Thư Ngọc nói chuyện cũng không có sức lực. Anh dựa vào ghế sau, khi chia tay liền một ánh mắt cũng không phân cho Văn Túc Thời: “Hôm nay quân huấn cảm giác thế nào?”

Hứa Tửu nghe thấy cái này liền vẻ mặt buồn bực: “Mệt chết!”

Bất quá giây tiếp theo hắn liền âm chuyển tình: “Nhưng mà cậu sau này không cần đi quân huấn, trường học biết được cậu sinh bệnh, trực tiếp cho cậu miễn quân huấn.”

Khương Thư Ngọc nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra. Vừa vặn khoảng thời gian này anh cũng không thể làm vận động kịch liệt.

Nghĩ đến đây anh theo bản năng giơ tay sờ sờ bụng nhỏ. Nơi này của anh đang có một sinh mệnh nhỏ, bình tĩnh lại chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng.

Bọn họ trở lại trường học sau đã là 10 giờ. Quản lý túc xá chưa nói gì trực tiếp đem bọn họ cho đi vào.

Khương Thư Ngọc sau khi trở về tắm rửa một cái, anh thả lỏng đầu óc cái gì cũng chưa nghĩ liền trực tiếp lên giường nghỉ ngơi.

Đại khái là biết được chính mình mang thai sau, cảm thấy thân thể không thoải mái. Tay anh dừng ở trên bụng nhỏ của mình, tâm tình phức tạp bất thường.

“Thư Ngọc, ngủ rồi sao?”

Hứa Tửu nhỏ giọng gọi. Khương Thư Ngọc nghe vậy mở miệng: “Vẫn chưa.”

“Ba ba tớ nói, Văn gia sắp có biến động.”

Hứa Tửu cảm thấy hai người kia khẳng định là có tình, nhưng chung quy cảm giác giữa bọn họ ngăn cách cái gì đó: “Phụ thân Văn Túc Thời sinh bệnh, hiện tại vẫn luôn ở bệnh viện. Vốn dĩ nắm quyền chính là ông nội Văn Túc Thời, nhưng đầu năm nay liền đã chết. Tớ nghe nói nơi này có bút tích của Văn Túc Thời.”

“Ông nội Văn Túc Thời?”

Khương Thư Ngọc đối với ấn tượng của lão nhân kia quá sâu sắc, năm đó chính là ông ta…

“Ông ta đã chết?” Khương Thư Ngọc có chút không thể tưởng tượng.

Lúc trước thấy người kia khi còn cảm thấy ông ta tinh thần rất tốt, hoàn toàn không giống như là sinh bệnh.

Hứa Tửu “Ừm” một tiếng: “Người chính là như vậy, sinh lão bệnh tử hoàn toàn không trong tầm kiểm soát. Nhưng tớ muốn nói không phải cái này. Sau khi Văn Túc Thời nắm quyền thì không ai có thể ngăn cản anh ta.”

Khương Thư Ngọc hiểu rõ ý tứ Hứa Tửu, anh thở dài một tiếng: “Tôi… biết, nhưng tôi chính là sợ.”

“Sợ?” Hứa Tửu hoàn toàn không hiểu: “Cậu sợ cái gì chứ?”

Khương Thư Ngọc nhắm mắt lại, anh nhẹ giọng nói: “Sợ người sẽ thay đổi, sợ đến cuối cùng không có một cái kết cục tốt.”

Hứa Tửu không hiểu, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Thích Vụ bưng kín miệng.

Hắn vẻ mặt ngây ngốc nhìn qua, Thích Vụ chỉ đối với hắn lắc lắc đầu. Thấy thế Hứa Tửu cũng không hề lên tiếng.

Vất vả cả một ngày Khương Thư Ngọc cũng mệt mỏi, nói xong câu đó xong thì chìm vào giấc ngủ.

Một đêm mộng mị.

Quân huấn của anh tuy rằng được miễn, nhưng vẫn là phải tới sân.

Khương Thư Ngọc ngồi ở dưới bóng cây nhìn bọn họ quân huấn, thần sắc uể oải, không có nổi nửa phần hứng thú.

Giống như sau khi biết kết quả kiểm tra ngày hôm qua, cho tới bây giờ anh luôn luôn cảm giác muốn nôn. Hồi tưởng lại cơn đau lần trước, sợ là đứa bé này đang nhắc nhở anh, đang làm khó anh.

“Khương Thư Ngọc.”

Khương Trình cũng không tránh được quân huấn, hắn thừa dịp thời gian nghỉ ngơi đi đến trước mặt Khương Thư Ngọc, duỗi tay ném ra một tấm thiệp mời: “Vài ngày nữa là sinh nhật tao, nhớ rõ tới tham gia nha em trai tốt.”

Khương Thư Ngọc không nhò nhặt tấm thiệp mời kia, chỉ là ngẩng đầu lên hỏi: “Mày không phải vừa tới thành phố B sao, đều có thể mời người liên hoan?”

“Mày cho rằng tao là mày à? Bên cạnh tao chơi rất nhiều người tốt, không giống như mày là cái đồ không ai quan tâm, thấy người có tiền liền muốn trèo cao.”

Khương Trình khoanh tay trước n.g.ự.c trợn trắng mắt: “Đừng cho là tao không biết mày có ý đồ gì.”

“Cậu ta có ý đồ gì?”

Khương Thư Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Hứa Tửu tựa như một quả đạn pháo vọt lại đây, hắn trực tiếp che ở trước mặt Khương Trình: “Cậu cho rằng cậu là ai hả, đồ nhà quê từ nông thôn đến, ở chỗ này diễu võ dương oai cái gì chứ?”

Hứa Tửu cùng Thích Vụ đều rất có tiền, xem thường Khương gia cũng là bình thường.

Khương Trình bị đấu lại không lời gì để nói, hắn giả vờ trấn định “Hừ” một tiếng, sau đó xoay người liền đi.

“Thư Ngọc, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

Khương Thư Ngọc nhặt tấm thiệp mời lên, anh cũng không có mở ra. Ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt lên —

Anh muốn rời xa Khương gia không chỉ là muốn thoát khỏi Khương Cừu, càng muốn muốn xem Khương gia sụp đổ.

Có lẽ lần này… anh có thể tặng một phần quà nhỏ cho Khương Trình.

 

back top