TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 27: Quà Sinh Nhật

Tiệc sinh nhật của Khương Trình vừa vặn trùng với ngày bế mạc quân huấn.

Những ngày qua, Khương Thư Ngọc vẫn thường thấy hắn ta cùng Dịch Nhất và vài tên tiểu tùy tùng, kết bè kết phái hệt như thời trung học, chỉ chực chờ cơ hội nhắm vào anh.

Hôm nay là sinh nhật Khương Trình. Trước khi đội ngũ giải tán, hắn còn cố ý đi đến trước mặt Khương Thư Ngọc mà khoe khoang: “Nhớ kỹ phải tới dự tiệc sinh nhật tao nha, mày không tới tao sẽ đau lòng lắm đó, em trai tốt.”

Hứa Tửu liếc Khương Trình một cái, hoàn toàn không muốn dây dưa với kẻ ngớ ngẩn này. Hắn khoác tay Khương Thư Ngọc: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý tới hắn.”

Khương Thư Ngọc lạnh nhạt liếc Khương Trình một cái, không hề lên tiếng. Bàn tay đang nắm chặt ở bên người thoáng nới lỏng rồi siết lại, bề ngoài vẫn là sự tĩnh lặng.

“Cậu thật sự tính đi dự tiệc sinh nhật Khương Trình sao?”

Qua mấy ngày chung sống, Hứa Tửu đã phần nào hiểu được tình cảnh của Khương Thư Ngọc.

Hắn tắm xong bước ra liền thấy Beta đang sửa soạn.

Quần áo của Khương Thư Ngọc rất ít, chọn tới chọn lui cũng chỉ có vài món. Hứa Tửu ngoài miệng cằn nhằn nhưng tay lại rất nhanh.

Hắn lập tức lục tủ quần áo của mình, tìm ra vài món Khương Thư Ngọc có thể mặc: “Này, mấy cái này là tớ mua size lớn, chưa mặc lần nào, cậu thử xem.”

“Không hay đâu…”

“Mau lên.”

Hứa Tửu tỏ vẻ kiên nhẫn có hạn. Hắn nhìn Khương Thư Ngọc thay vào một chiếc áo thun cộc tay màu đen và chiếc quần hộp, toàn thân trở nên vô cùng phong độ, cộng thêm gương mặt điển trai kia, quả thực làm hắn không dời mắt được.

“Đẹp thật.” Hứa Tửu cẩn thận ngắm Khương Thư Ngọc, không khỏi cảm thán: “Cậu hôm nay qua đó chắc chắn sẽ làm bọn họ chấn động.”

Khương Thư Ngọc bật cười: “Tôi còn tưởng cậu sẽ bắt tôi mặc vest cơ.”

Hứa Tửu khó hiểu: “Tuổi còn trẻ bày đặt làm ông cụ non làm gì.”

Beta nhướng mày, vô tình nhớ tới bộ dạng ra vẻ soái ca của Văn Túc Thời trước kia.

“Cảm ơn, vậy tôi đi trước đây.”

Khương Thư Ngọc ôm hộp quà gói kỹ trong lòng. Hộp quà nhỏ nhắn, thoạt nhìn như đựng một sợi dây chuyền.

Hứa Tửu nhìn qua cũng không thấy có gì bất thường, chỉ dặn dò: “Về sớm nhé.”

“Được.”

Khương Thư Ngọc gật đầu. Giờ anh rời đi vừa vặn là lúc bữa tiệc bắt đầu.

Anh phải mất nửa tiếng để đến nơi, nhưng Khương Thư Ngọc hoàn toàn không vội, vẫn ung dung thong thả đi về phía điểm hẹn. Dù sao, anh cũng không thật lòng muốn dự tiệc.

Nhưng Khương Trình lại không nghĩ vậy. Hắn ngồi ở vị trí của mình mà vẫn không thấy Khương Thư Ngọc, trong lòng hụt hẫng.

Gọi điện thoại cũng không ai bắt máy. Nếu Khương Thư Ngọc không đến, hắn làm sao mà làm nhục anh được?

Văn Túc Thời cũng nhận được thiệp mời của Khương Trình. Anh ta ngồi ở một góc khuất, bên cạnh còn một chỗ trống duy nhất.

Ban đầu Khương Trình định ngồi sang, nhưng bị Văn Túc Thời ngăn lại: “Cậu là người tổ chức tiệc, ngồi chủ vị đi.”

Một câu nói nhẹ nhàng đã khiến Khương Trình phải quay về.

Tuy nhiên, Khương Trình trước sau vẫn không tin Khương Thư Ngọc và Văn Túc Thời có quan hệ thân thiết, chỉ cho là tình cờ gặp mặt.

Dịch Nhất cũng không nhắc nhở Khương Trình, ngược lại còn tán đồng ý kiến của hắn.

“Sao vẫn chưa tới?”

Dịch Nhất đợi cũng có chút sốt ruột, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn: “Hay là gọi thúc giục lần nữa?”

“Hừ,” Khương Trình cố kìm nén cơn giận: “Tao thấy rõ ràng là hắn không thèm coi tao ra gì!”

Dịch Nhất trầm mặc, quyết định im lặng.

Thật chẳng có gì để nói với tên ngu xuẩn này.

“Xin lỗi.”

Giọng Khương Thư Ngọc rốt cuộc vang lên. Khương Trình tối sầm mặt mày nhìn qua, Beta đẩy cửa bước vào một cách bình tĩnh: “Tôi đến muộn.”

Từ lúc Khương Thư Ngọc xuất hiện, ánh mắt Văn Túc Thời liền không rời khỏi anh.

Mấy ngày nay anh ta không gặp Khương Thư Ngọc, cũng không nhắn tin, anh ta vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, đến giờ vẫn vô cùng rối bời.

“Ngồi đi.”

Khương Trình không có ngữ khí tốt nào: “Thật là quý giá quá, tao còn tưởng phải kiệu tám người khiêng mày mới chịu tới.”

Khương Thư Ngọc liếc hắn ta, tầm mắt lướt nhanh qua căn phòng, sau khi thấy Văn Túc Thời thì cố tình né tránh anh ta.

Nhưng tiếc thay, nơi đây chỉ còn lại duy nhất một chỗ trống. Beta cúi hàng mi, cuối cùng vẫn chọn ngồi xuống.

Từ lúc chia tay ở bệnh viện, bọn họ không còn gặp mặt.

Mới xa nhau có mấy ngày, sao anh lại có cảm giác như đã chia lìa lâu đến vậy.

Nhưng trong lòng anh không có lưu luyến, chỉ có sự hoảng loạn.

“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy bắt đầu dọn món ăn đi.”

Khương Trình bảo phục vụ dọn thức ăn, hắn nhếch môi, ánh mắt đầy đắc ý: “Hôm nay em trai tôi đến muộn, làm mọi người chờ lâu rồi.”

“Có lẽ mọi người không biết, tôi cùng Khương Thư Ngọc là anh em cùng cha khác mẹ.”

Khương Trình giơ chén rượu lên, trong ánh mắt nhìn Khương Thư Ngọc chỉ toàn là khó chịu: “Chẳng qua hắn tính tình không tốt lắm, hai ngày này cùng tôi gây gổ một chút.”

“Nếu cậu chỉ muốn nói những lời này, vậy tôi nghĩ không cần thiết phải ở lại.”

Khương Thư Ngọc đặt hộp quà lên bàn, mặt không đổi sắc đứng dậy định rời đi.

Nhưng giây tiếp theo đã bị Văn Túc Thời ngăn lại. Beta nhướng mày, nhận thấy sắc mặt Văn Túc Thời đã không tốt, lời lẽ của những người này quả thật khó nghe, Alpha chắc cũng thấy chán ghét.

“Sao không ngồi xuống ăn cơm?”

Khương Thư Ngọc suy nghĩ vài giây, vẫn là ngồi xuống. Giây tiếp theo, một người liền trực tiếp mở hộp quà Khương Thư Ngọc đặt trên bàn ra.

Người này là bạn mới của Khương Trình, khoảng thời gian này đã vớt được không ít lợi lộc từ hắn ta, cũng nghe không ít về “chuyện xấu” của Khương Thư Ngọc, tự nhiên không có sắc mặt tốt gì với anh.

“Để tao xem Khương tiểu thiếu gia đệ đệ có thể tặng thứ bảo bối gì tốt.”

Hắn ta mở hộp quà, tùy ý ném bao bì sang một bên, vừa vặn rơi trúng trước mặt Dịch Nhất. Hắn ta dồn sự chú ý vào chiếc hộp quà nhỏ: “U, một cái vòng cổ!”

Hắn ta đặt vòng cổ vào tay Khương Trình, vẻ mặt đầy chế giễu: “Đồ vật rẻ tiền như vậy cũng có thể tặng ra tay.”

“Ai nha,” những người khác bắt đầu hùa theo: “Người ta khẳng định cho rằng mình có thể cùng cha ruột mình giống nhau bám được phú hào đâu, ai ngờ thất bại.”

“Một tên Beta đê tiện, ai mà thèm coi trọng hắn chứ.”

Khương Trình nghe những lời này trong lòng đắc ý vô cùng. Dịch Nhất bên cạnh không nói lời nào, hắn cầm lấy chiếc túi bao bì trước mặt, vừa định vứt đi thì đột nhiên phát hiện bên trong còn có thứ gì đó. Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, giây tiếp theo, sắc mặt nhìn Khương Trình liền thay đổi.

“Chính là a, hôm nay còn không biết xấu hổ đến trễ.”

“……”

Những lời chửi bới vẫn không dừng lại, Văn Túc Thời căn bản không nhịn được nữa. Anh ta vừa định mở miệng thì bị Khương Thư Ngọc ngăn lại.

Beta không hề nhìn anh ta, mà nhìn thẳng về phía Dịch Nhất. Anh nhướng mày, trong đáy mắt không hề có chút dấu vết bị xúc phạm.

Dịch Nhất thấy đồ vật trong tay, chần chờ một chút vẫn đưa cho Khương Trình: “Mày xem cái này.”

Khương Trình đang sảng khoái, nghe vậy có chút mất kiên nhẫn nhận lấy, nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền biến sắc.

Bên trong có ảnh chụp Khương Cừu ngoại tình, một phần chứng cứ Khương Cừu trốn thuế, và tấm cuối cùng là bằng chứng Khương Cừu tư thông với một vị cao tầng của Liên minh ABO.

Liên minh ABO quản lý nhân sự vô cùng nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép có người qua lại với người bên giới thương nghiệp.

Bởi vì Liên minh thuộc về cơ quan chính phủ, một khi có tư tình sẽ tạo ra ảnh hưởng cực lớn.

Mà Khương Trình nhớ rõ… Nguyên nhân Khương Cừu cùng người này tư thông là để buôn lậu một loại dược tề, bọn họ từ đó kiếm được không ít lợi nhuận, đương nhiên cũng hại không ít người.

Lúc trước Khương Cừu đã diệt khẩu những kẻ kia, sao có thể…

“Tấm ảnh này… từ đâu ra?”

Dịch Nhất biết một chút nội tình, hắn nhìn về phía Khương Thư Ngọc, ý vị không cần nói cũng biết.

Khương Trình đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, nhưng giây tiếp theo một chén nước liền tạt vào mặt hắn.

Omega kinh ngạc nhìn Khương Trình, nhưng Khương Thư Ngọc hoàn toàn không để ý tới. Nếu đồ vật đã đưa đến, vậy anh có thể rời đi.

Còn những người khác, anh hoàn toàn không để họ vào mắt.

Văn Túc Thời cảm thấy không thích hợp. Anh ta chú ý tới đồ vật trong tay Khương Trình, nhưng chỉ liếc qua những người vừa mở miệng trào phúng Khương Thư Ngọc, sau đó lập tức đi theo anh ra ngoài.

“Khương Thư Ngọc!”

Khương Thư Ngọc không dừng bước, cho đến khi Alpha một phen nắm lấy cổ tay anh: “Chúng ta nói chuyện, được không?”

“Chúng ta không có gì để nói.”

Khương Thư Ngọc thoát khỏi gọng kìm của Văn Túc Thời, anh xoay người đối mặt đối phương: “Văn tổng không ở lại ăn cơm sao?”

“Khương Thư Ngọc, tối qua tôi nằm mơ một giấc.”

Văn Túc Thời chậm rãi tới gần Khương Thư Ngọc, đáy mắt anh ta tràn đầy khẩn cầu: “Ngày đó buổi tối chúng ta thật sự không có—”

“Không có.”

Khương Thư Ngọc ngẩng đầu nhìn Văn Túc Thời, anh nhẹ giọng nói: “Không chỉ là ngày đó buổi tối chúng ta không gặp nhau, hôm nay… cũng sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.”

Beta nói xong, anh nén lại cơn khó chịu trong lòng, xoay người muốn đi, nhưng Văn Túc Thời trực tiếp gọi lớn: “Hôm nay cậu cho Khương Trình thứ gì?”

Khương Thư Ngọc dừng bước: “Cái gì cũng không có.”

“Nếu tôi đoán không lầm, liên quan đến Khương Cừu đi.”

Văn Túc Thời những năm này cũng đang lưu tâm đến Khương gia, chỉ tiếc cha anh ta còn chưa chết, không có cách nào hoàn toàn động đến cha con Khương Cừu.

Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Thư Ngọc, cố nhịn cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên, thấp giọng nói: “Tôi có thể giúp cậu.”

“Kể cả chúng ta về sau không gặp mặt, tôi vẫn có thể giúp cậu.”

Văn Túc Thời đi đến sau lưng Khương Thư Ngọc dừng lại. Anh ta vươn tay từ phía sau ôm lấy anh, anh ta nức nở nói: “Đừng bỏ rơi tôi, cậu có thể tùy ý lợi dụng tôi.”

“Cầu xin cậu—”

 

back top