TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 41: Chờ Đợi

Tối nay, Khương Thư Ngọc định tự mình xuống bếp.

Văn Túc Thời đã xử lý mọi việc rất cẩn thận cho anh, nên cảm giác khó chịu trên cơ thể anh không nghiêm trọng lắm.

Ba tháng trước, Khương Thư Ngọc và Văn Túc Thời đã dọn đến biệt thự.

Căn hộ chỉ có hai người họ, Văn Túc Thời vẫn không yên tâm để anh ở nhà một mình, sợ xảy ra ngoài ý muốn.

Trong thời gian mang thai, Beta cần đặc biệt cẩn thận. Văn Túc Thời đôi khi họp khá muộn, về nhà đều phải hơn 1 giờ sáng, nên dứt khoát dọn đến biệt thự để có người chăm sóc.

“Cậu mới làm được hơn một tháng sao đã phải từ chức rồi?”

Quản gia thở dài: “Nhưng tình hình gia đình cậu không phải là đang rất tệ sao?”

Người nọ nói gì đó, Khương Thư Ngọc nghe không rõ lắm. Anh bước đến cửa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Vị quản gia này là người mới do Văn Túc Thời đưa tới, cũng là một Beta đã từng sinh con, chỉ tiếc đứa bé sinh ra sau đó qua đời vì bệnh tim: “Vừa rồi có người làm vườn xin thôi việc. Hoàn cảnh nhà hắn không tốt lắm, con cái cũng đang bệnh, rất cần tiền, không hiểu vì sao lại…”

Những lời còn lại quản gia không nói nữa, ông che chắn trước người Khương Thư Ngọc: “Mau vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Khương Thư Ngọc gật đầu, anh vẫn rất có hảo cảm với vị quản gia này: “Tôi nấu canh, lát nữa ông cũng uống một chút nhé, ấm bụng.”

Beta vừa xoay người thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Anh không suy nghĩ liền bắt máy: “Chào ngài.”

“Chào ngài, xin hỏi đây là người nhà của Văn Túc Thời sao? Vừa rồi Văn Túc Thời đã xảy ra tai nạn xe cộ ở cầu lớn sông B, hiện đang được cấp cứu. Hiện tại ngài có tiện đến đây một chuyến không?”

Đầu óc Khương Thư Ngọc nháy mắt rung lên vù vù.

Rõ ràng mới mấy giờ trước hai người còn ở bên nhau.

Beta thiếu chút nữa tay mềm nhũn làm rơi điện thoại xuống đất. Anh sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Chú.”

Quản gia liền nhận ra sự không ổn, ông tiến lên đỡ lấy Khương Thư Ngọc, ánh mắt lo lắng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Văn Túc Thời xảy ra chuyện.” Hô hấp Khương Thư Ngọc dồn dập, nhưng anh rất nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc: “Giúp tôi chuẩn bị xe, tôi muốn đến bệnh viện!”

________________________________________

“Chào ngài, ngài là người nhà của Văn Túc Thời sao?”

Khương Thư Ngọc chạy tới bệnh viện, bác sĩ vừa lúc cầm tờ đơn phẫu thuật ra tìm người ký tên.

Chân anh run rẩy, nhưng vẫn bước nhanh qua: “Tôi là… vị hôn phu của anh ấy.”

Beta nghẹn ngào một chút, hiện tại thân phận của anh tựa hồ còn chưa thể ký tên cho Văn Túc Thời: “Cha mẹ anh ấy đều không còn nữa.”

Bác sĩ biết được tình huống sau đó làm Khương Thư Ngọc ký một phần giấy cam kết trách nhiệm rồi mới xoay người đi vào phòng phẫu thuật.

Khương Thư Ngọc nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, anh thiếu chút nữa không đứng vững, vẫn là quản gia đỡ lấy anh mới phòng ngừa được một sự cố: “Khương thiếu gia.”

“Tôi không sao.” Sắc mặt Khương Thư Ngọc trắng bệch, âm cuối đều đang run rẩy. Bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, dường như đang báo hiệu điều gì.

Beta ngồi xuống ghế bên cạnh. Tay chân anh lạnh băng, người vốn dĩ còn tươi tắn giờ khắc này cũng hoàn toàn không có sinh khí.

Khương Thư Ngọc cúi đầu, tay vì lo âu không ngừng xoa bóp, anh lẩm bẩm: “Văn Túc Thời, đừng bỏ lại em.”

“Ngài là Khương Thư Ngọc sao?”

Thanh âm xa lạ quấy rầy suy nghĩ của Khương Thư Ngọc.

Beta ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện là cảnh sát liền lập tức đứng lên, nhưng giây tiếp theo anh thiếu chút nữa vì choáng váng đầu mà ngã quỵ.

Cảnh sát nhanh nhẹn kéo lấy Khương Thư Ngọc: “Ngài không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

Khương Thư Ngọc mím môi dưới, anh thở dốc một hơi rồi nói: “Xin hỏi có chuyện gì?”

Cảnh sát gật đầu: “Văn Túc Thời là người yêu của ngài đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vụ tai nạn này của người yêu ngài không phải do tự mình thao tác bất cẩn, mà là có người ác ý chặn đầu xe, hơn nữa phanh xe bị trục trặc mới dẫn đến lật xe.

Chúng tôi từ camera giám sát đã khoanh vùng được biển số xe gây sự, hiện đang truy tìm, bất quá về việc phanh xe bị trục trặc… Nếu bên ngài có manh mối gì, xin hãy kịp thời báo cho chúng tôi.”

Lời nói của cảnh sát làm đầu óc Khương Thư Ngọc đều hỗn loạn.

Anh siết c.h.ặ.t t.a.y quản gia, nuốt nước bọt xong đột nhiên nhớ tới điều gì, anh quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm quản gia: “Người làm vườn kia vì sao đột nhiên từ chức?”

Lúc đầu quản gia sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh ông liền phản ứng lại, lập tức cùng cảnh sát nói một chút tình huống.

Hiện tại trong tình trạng này thà rằng nghi oan chứ không dám bỏ qua bất cứ người nào.

Phanh xe bị trục trặc… Khả năng lớn nhất chính là có người thân cận gây chuyện.

Khương Thư Ngọc chậm rãi ngồi xuống ghế, tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới. Có lẽ là em bé cảm nhận được cảm xúc của anh, cho nên ngay cả cơ thể anh cũng không thoải mái.

“Không sao, cha nhất định sẽ không sao.” Khương Thư Ngọc nói mà hốc mắt chính mình đều đỏ lên.

Anh nhìn về phía phòng phẫu thuật, chỉ có thể cầu nguyện thầm lặng mọi chuyện bình an.

Có lẽ là trời cao chiếu cố, cơ thể Văn Túc Thời không gặp trở ngại gì lớn, chỉ bị chấn động não nhẹ, những bộ phận khác trên cơ thể vẫn bị xây xát.

Hiện tại anh ta còn đang trong trạng thái hôn mê.

Khương Thư Ngọc nghe được kết quả của bác sĩ sau nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, đây đã xem như cái may mắn trong bất hạnh.

“Cảm ơn.”

Giọng Khương Thư Ngọc đã khàn đi. Anh đi theo bác sĩ vào phòng bệnh.

Văn Túc Thời muộn nhất sẽ tỉnh lại vào khoảng 1 giờ sáng nay, nếu quá thời gian đó vẫn chưa tỉnh thì phải gọi bác sĩ.

Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Văn Túc Thời, cẩn thận nắm lấy tay Alpha.

Anh gục đầu xuống, khẽ nức nở, nhưng rất nhanh anh liền nhếch môi, bài trừ một nụ cười: “Vốn dĩ nói tối nay em nấu cơm cho anh ăn, không ngờ anh bỏ lỡ. Chờ anh tỉnh lại em làm lại cho anh được không?”

“May mà anh không xảy ra chuyện gì.”

Khương Thư Ngọc cúi lưng, áp mặt mình vào n.g.ự.c Văn Túc Thời. Anh hoàn toàn không dám dùng sức, chỉ hư hư dán một chút. Anh nhỏ giọng nói: “Em yêu anh.”

“Văn Túc Thời, em yêu anh.”

Anh và em bé sẽ chờ Alpha tỉnh lại.

Tiếng gió rít gào bên ngoài cửa sổ quả thực làm người ta sợ hãi.

Ánh đèn trong phòng bệnh chiếu rọi lên hai người họ, tựa hồ tạo ra một mảnh trời đất ấm áp nho nhỏ, chỉ chờ một người khác của gia đình này trở về.

Có lẽ là họ đã chịu quá nhiều khổ rồi. Một giờ sau Văn Túc Thời liền tỉnh lại.

Alpha tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ hồ, anh chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, liền phát hiện Khương Thư Ngọc đang gọi điện thoại bên cạnh.

Beta cau mày, tựa hồ đang xử lý vấn đề gì đó cực kỳ khó giải quyết.

Văn Túc Thời nhìn bóng lưng Khương Thư Ngọc, trên mặt không tự giác nở nụ cười, chỉ là cảm xúc hơi d.a.o động lớn một chút thì đầu liền đau: “Tê.”

Thanh âm Alpha đau đớn bị Khương Thư Ngọc nghe được.

Beta lập tức xoay người nhìn sang, anh nhanh chóng dặn dò người bên kia điện thoại rồi cắt đứt cuộc gọi. Khương Thư Ngọc bước nhanh qua, vẻ mặt lo lắng: “Có chỗ nào không thoải mái?”

“Đau đầu.”

Văn Túc Thời nhếch môi, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Khương Thư Ngọc: “Nhưng có vẻ bình thường, anh nhớ mình đã bị đụng đầu.”

Khương Thư Ngọc bĩu môi, anh cố nén nước mắt, ấn một chút chuông đầu giường. Beta đè thấp giọng nói: “Cảnh sát hành động rất nhanh, đã tìm ra hung thủ muốn sát hại anh.”

“Ai?”

Văn Túc Thời muốn nắm lấy tay Khương Thư Ngọc, nhưng tay anh còn đang truyền nước biển, không có cách nào cử động, đành phải trước trấn an Khương Thư Ngọc: “Đừng sợ.”

Anh không dám nghĩ, Khương Thư Ngọc đã sợ hãi đến mức nào khi biết tin anh gặp tai nạn xe cộ.

Khương Thư Ngọc bài trừ một nụ cười, muốn để Văn Túc Thời an tâm, nhưng sắc mặt của anh thật sự quá khó coi: “Dịch Nhất.”

“Hắn đã mua chuộc người làm vườn trong nhà, ra tay động chạm trên xe anh. Cảnh sát hy vọng em có thể qua đó một chuyến.”

Khương Thư Ngọc cúi đầu hôn một cái lên mắt Văn Túc Thời. Tình yêu ánh lên trong mắt anh ta sắp nhấn chìm Văn Túc Thời: “Dịch Nhất muốn gặp em.”

Văn Túc Thời cự tuyệt: “Không được, em không thể đi.”

“Văn Túc Thời.”

Khương Thư Ngọc nhẹ giọng ngắt lời Alpha. Ngón tay anh lướt qua vết thương của Văn Túc Thời, thấp giọng trấn an: “Tin em được không? Em sẽ không bị thương, vừa lúc em cũng đi gặp hắn nói cho ra nhẽ.”

“Thư Ngọc.”

Văn Túc Thời khẽ gọi một tiếng. Anh nhìn Khương Thư Ngọc, trong lòng hiểu rõ tâm ý đối phương đã quyết, Alpha không tiện nói thêm gì, chỉ có thể dặn dò: “Sớm một chút trở về, anh chờ em.”

“Ừm.”

Khương Thư Ngọc hít sâu, anh điều chỉnh tốt cảm xúc sau không hề quay đầu lại nữa.

Dịch Nhất dường như không tính chạy trốn, thậm chí lần này vẫn là chủ động tự thú, nhưng muốn bắt hắn thì cần Khương Thư Ngọc qua đó.

“Dịch Nhất.”

Khương Thư Ngọc phía sau đi theo hai cảnh sát. Dịch Nhất ở thành phố B dùng nhiều tiền mua một căn biệt thự.

Beta vừa đẩy cửa đi vào đã ngửi thấy một mùi xăng dầu nồng nặc. Anh hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía người đang ngồi trên sofa: “Tôi tới rồi.”

Dịch Nhất đã gầy đến không còn ra hình người, ánh mắt hắn ta như cũ âm ngoan: “Cậu rốt cuộc đã tới. Hôm nay tôi vốn định tông c.h.ế.t Văn Túc Thời, nhưng đáng tiếc không thành công. Cơ thể này của tôi quá không có sức, nếu không tôi nhất định đã g.i.ế.c hắn rồi.”

Omega dường như hoàn toàn không sợ cảnh sát. Hắn ta bò trên sofa, hai tay siết chặt: “Tôi gọi cậu tới, là có một vài vấn đề muốn hỏi cậu.”

“Cậu hỏi đi.” Khương Thư Ngọc không lại đi tới phía trước, anh trước sau đứng ở cửa, sợ Dịch Nhất lát nữa sẽ làm ra hành động quá khích: “Tôi sẽ trả lời cậu.”

Dịch Nhất nhếch môi: “Năm đó cậu vì cái gì cự tuyệt tôi?”

Khương Thư Ngọc không hiểu ý Dịch Nhất: “Tôi cự tuyệt cậu cái gì?”

“Tôi nói, nếu cậu nguyện ý cùng tôi làm bạn, thì đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Cậu biết tô đã chờ cậu bao lâu không?” Dịch Nhất đối với chuyện này như cũ canh cánh trong lòng.

Lần sinh nhật đó trôi qua, hắn đã bị mấy người anh chị ẩu đả đến mức nhập viện.

Hắn mỗi ngày mong mỏi, chỉ hy vọng có thể thấy Khương Thư Ngọc, nhưng Beta ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

“Cậu quá—”

“Tôi đã đi.”

Khương Thư Ngọc trên mặt một tia ý cười cũng không có, thay thế ngược lại là sự phẫn nộ.

Anh liền nói chuyện thanh âm đều lớn lên: “Tôi đã đi tham gia tiệc sinh nhật của cậu, nhưng bọn họ không cho tôi đi vào. Tôi còn tặng quà cho cậu!”

“Hộp quà còn có một phong thư tôi tự tay viết. Tôi nói tôi rất thích cậu, tôi rất muốn làm bạn với cậu.” Khương Thư Ngọc cắn chặt răng: “Rõ ràng chính là cậu không để ý tới tôi, còn cùng Khương Trình cùng nhau bắt nạt tôi.”

Dịch Nhất sững sờ, hắn ta như chưa từng nghĩ tới sẽ là đáp án này: “Không có khả năng, tôi căn bản không có phát hiện quà của cậu…”

Nói xong câu cuối cùng hắn ta cũng phản ứng lại.

Lúc ấy Khương Trình nói với hắn, Khương Thư Ngọc ra ngoài có việc, ngày đó sẽ không trở về.

Những món quà đó hắn ta cũng không có mở ra, bởi vì tất cả đều bị các anh chị cướp đi rồi, cho nên hắn hoàn toàn không biết chuyện này.

Khương Thư Ngọc dường như đã hiểu vì sao Dịch Nhất nhiều năm như vậy đều hận anh, một cái hận không đầu không cuối: “Nếu cậu có thể hỏi tôi, tất cả đã không phải như vậy!”

“Lúc ấy tôi là thật lòng xem cậu là bạn.”

Đồng tử Khương Thư Ngọc run rẩy: “Tự thú đi, Dịch Nhất.”

Dịch Nhất gục đầu xuống. Hóa ra tất cả chuyện này đều là hiểu lầm. Hóa ra… Khương Thư Ngọc không có từ bỏ hắn, cũng không có vứt bỏ hắn.

Nhưng đã không còn đường quay lại.

Dịch Nhất cúi đầu cười rộ lên, hắn cười đến nước mắt đều trào ra. Omega chậm rãi buông tay ra, trong tay hắn cầm một chiếc bật lửa: “Tôi vẫn là hận cậu. Vốn dĩ tôi muốn cho cậu cùng tôi cùng đi chết.”

“Nhưng tôi vẫn là buông tha cậu đi.”

Nước mắt Dịch Nhất không hề dấu hiệu chảy xuống, có bi thương, có không cam lòng, duy độc không có hối hận: “Khương Thư Ngọc, kiếp sau tôi còn muốn quấn lấy cậu!”

Vừa dứt lời Khương Thư Ngọc liền mở to hai mắt, giây tiếp theo Beta đã bị cảnh sát phía sau kéo ra ngoài.

Anh còn chưa đứng vững, ánh lửa bốc cháy sau lưng khiến cả người anh run lên. Khương Thư Ngọc đôi mắt kinh hãi, chậm rãi xoay người nhìn về phía căn nhà bị ngọn lửa cắn nuốt.

Tất cả ân oán cùng tình thù đều tại khắc này bị ánh lửa cắn nuốt, tiêu ma.

Những tình cảm chưa nói hết cũng biến mất hoàn toàn. Bầu trời bị ánh lửa chiếu sáng một mảng lớn, giống như đang thắp sáng con đường tương lai của anh—

Từ nay về sau, ánh mặt trời rực rỡ, không còn khổ đau.

 

 

back top