TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 42: END - Hạnh Phúc

Là một Alpha đỉnh cấp, Văn Túc Thời vẫn luôn rất coi trọng vẻ ngoài của mình.

Anh luôn tự hào về vẻ ngoài Alpha của mình không thể bị lu mờ, nhưng tai nạn xe cộ lần này lại mang đến cho anh không ít phiền muộn.

“Anh đang làm gì vậy?”

Khương Thư Ngọc đang ăn cam. Anh bước vào phòng thấy Văn Túc Thời vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm gương, như đang đối mặt với chuyện gì cực kỳ khó khăn. Động tác nhai nuốt của Beta cũng chậm lại: “Làm sao thế?”

Văn Túc Thời nháy mắt buồn khổ, rũ mày: “Trán anh có một vết sẹo.”

Đụng đầu chảy máu, lại còn phải khâu, việc để lại sẹo cũng là không thể tránh khỏi.

Nhưng bệnh viện dùng thuốc rất tốt, kỳ thật hiện tại cũng không nhìn rõ có bao nhiêu rõ ràng.

Khương Thư Ngọc buồn cười bẻ mặt Văn Túc Thời, anh cẩn thận kiểm tra một lượt, cuối cùng đưa ra đáp án:

“Không khó coi chút nào, hơn nữa vết sẹo này cũng không rõ ràng. Cho dù bị người khác thấy thì sao, em thấy anh siêu ngầu.”

Văn Túc Thời vẫn còn buồn bực, anh ta gãi gãi đầu, ý đồ che đi vết sẹo: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Khương Thư Ngọc đút một múi cam vào miệng Văn Túc Thời, anh dỗ dành Alpha cao lớn: “Trên người em cũng có vết sẹo, chẳng lẽ anh sẽ ghét bỏ em?”

“Đương nhiên không có.” Văn Túc Thời không cần suy nghĩ liền lập tức phủ nhận: “Anh yêu em.”

Khương Thư Ngọc bị lời Văn Túc Thời chọc cười đến cong cả khóe mắt: “Vậy anh lo âu gì chứ? Em cũng như cũ yêu anh, sẽ không vì nhan sắc của anh thay đổi mà rời khỏi anh.”

Văn Túc Thời được Khương Thư Ngọc dỗ dành, tâm tình tốt lên rất nhiều.

Anh vươn tay ôm lấy Khương Thư Ngọc: “Cuối tháng này làm hôn lễ nhé. Anh cảm giác mình hiện tại đặc biệt khẩn trương.”

Bọn họ tính toán làm hôn lễ vào cuối tháng 12. Ngày hôm qua Khương Thư Ngọc vừa tổ chức sinh nhật, không mời những người khác, chỉ mời Hứa Tửu và Thích Vụ.

Bạn bè quen thuộc của Văn Túc Thời đều ở nước ngoài, cho nên chỉ có bốn người họ tổ chức sinh nhật.

Khương Thư Ngọc không quá thích những dịp quá náo nhiệt.

Tối qua Văn Túc Thời xuống bếp, tự tay làm bánh kem, cuối cùng nhận được lời khen ngợi nhất trí của Hứa Tửu và Thích Vụ.

Cũng trong tối qua, Hứa Tửu đã hỏi một vấn đề: “Hai cậu khi nào làm hôn lễ?”

Vấn đề này cũng làm Khương Thư Ngọc trầm mặc trong chốc lát. Anh nói: “Ngày Văn Túc Thời xuất viện chúng tôi liền đi làm giấy kết hôn rồi.”

Khương Thư Ngọc thực sự sợ hãi. Lúc đó, khi bác sĩ hỏi anh là gì của Văn Túc Thời, anh thật sự sợ mình không có cách nào ký tên cho đối phương, cho nên bất kể Văn Túc Thời nói gì đều phải ưu tiên đi đăng ký trước.

Đến nỗi hôn lễ…

Khương Thư Ngọc nhìn Văn Túc Thời, phát hiện Alpha cũng đang nhìn mình, dường như chờ anh nói chuyện.

Beta không tiếng động cười một cái, sau đó nói: “Vậy cuối tháng này đi.”

“Sắp qua tháng lớn rồi, bụng cũng đã lộ rõ, không bằng làm sớm một chút.”

Khương Thư Ngọc trực tiếp quyết định. Những người khác không có bất cứ dị nghị nào.

Người vui vẻ nhất vẫn là Văn Túc Thời. Buổi tối ôm Khương Thư Ngọc ngủ còn nhịn không được cảm thán: “Anh thật hạnh phúc.”

Đúng vậy, Khương Thư Ngọc cũng rất hạnh phúc.

“Đi thôi, hôm nay còn phải đi chọn lễ phục.”

Từ giờ đến cuối tháng không còn nhiều thời gian. Toàn bộ quy trình chuẩn bị hôn lễ vẫn là tương đối tốn công sức.

Văn Túc Thời tìm người chuyên môn thiết kế hiện trường hôn lễ, bọn họ chỉ cần xác nhận là được, nhưng trang phục mặc trong hôn lễ vẫn phải tự mình đi đặt may.

Văn Túc Thời gật đầu, anh nhéo tay Khương Thư Ngọc, sự buồn bực vừa rồi đã sớm tan biến.

Alpha nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Thư Ngọc, cùng người yêu đi về phía ánh bình minh.

________________________________________

“Chào mừng hai vị.”

Họ đi đến một cửa hàng chuyên làm lễ phục đặt may. Vì giá cả xa xỉ nên số người đến cũng không nhiều.

Lần này Văn Túc Thời vẫn phải thêm không ít tiền để cửa hàng đồng ý làm gấp.

“Chúng tôi nên đo kích cỡ cho vị nào trước đây?”

Trong tiệm không có nhiều người, chỉ có một nam một nữ. Cô gái nhìn Văn Túc Thời, sau đó nhếch mày, quay đầu nói với Khương Thư Ngọc: “Ngài đi theo tôi trước.”

Khương Thư Ngọc không kháng cự, anh gật đầu đi theo. Đối phương bảo anh giơ tay anh liền giơ tay, bảo anh xoay người anh liền xoay người, cả người đều biểu lộ sự ngoan ngoãn. Ánh mắt Beta cũng nhìn xung quanh: “Trang phục nhà các cô thật là đẹp mắt.”

Cô gái cười: “Ngài có muốn thử một chút không?”

Khương Thư Ngọc sửng sốt: “Có thể sao?”

“Đương nhiên là có thể. Lát nữa ngài còn phải xác nhận chất vải và kiểu dáng, còn có một vài chi tiết khác. Nếu ở đây có kiểu ngài thích thì sẽ tiện hơn một chút.”

Khương Thư Ngọc “Ừm” một tiếng. Anh ngó đông ngó tây, cuối cùng chọn một bộ lễ phục màu trắng kiểu Anh.

Bộ trang phục này vai cao và ống tay áo làm rộng bờ vai không ít. Đường cắt rõ ràng thắt eo khiến đường cong cơ thể nhìn rõ mồn một.

Trên bộ lễ phục màu trắng, một đóa hải đường rất nhỏ được thêu bằng dây vàng kim tuyến, trông giản lược lại cao quý.

Anh thay xong bước ra liền nhìn về phía gương trước tiên. Khương Thư Ngọc mím môi dưới, dường như xem không rõ lắm độ cong bụng dưới.

Lông mi Khương Thư Ngọc run rẩy, ngước mắt nhìn về phía chính mình trong gương.

Cả người anh như có một khí chất thay đổi, trước kia là minh châu tròn trịa, hiện tại giống như là một viên đá quý có góc cạnh.

“Thư Ngọc.”

Văn Túc Thời thấy Khương Thư Ngọc chậm chạp không ra, liền nghĩ đi vào xem. Không ngờ vừa lúc gặp được cảnh này—

Khương Thư Ngọc như thiên sứ lạc xuống nhân gian.

Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào người Khương Thư Ngọc, dường như mọi vật xung quanh Beta đều bị làm mờ, chỉ có anh, chỉ có nụ cười của anh là chân thật.

“Đẹp không?”

Khương Thư Ngọc xoay người, anh khẽ nghiêng đầu, sau đó nhếch môi, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Văn Túc Thời.

Văn Túc Thời nhìn bộ dáng Khương Thư Ngọc trong chốc lát thất thần, nhưng rất nhanh anh liền đi đến bên cạnh Beta, đáy mắt lại ánh lên ý cười nói: “Đẹp.”

“Đặc biệt đẹp—”

Ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu vào người họ, phảng phất mọi sự vật xung quanh đều không còn tồn tại. Trong mắt họ, chỉ còn lại người mình yêu sâu nhất.

________________________________________

“Anh một chút cũng không khẩn trương sao?”

Hứa Tửu Bàng! một tiếng liền đẩy cửa phòng ra. Hôm nay chính là ngày Khương Thư Ngọc và Văn Túc Thời tổ chức hôn lễ.

Hắn hơn bốn giờ sáng đã chạy tới. Tuy rằng mấy ngày hôm trước đã diễn tập qua một lần, nhưng hắn vẫn khẩn trương, rốt cuộc là lần đầu tiên làm phụ rể.

“Khẩn trương.”

Khương Thư Ngọc cười tủm tỉm. Anh vừa trang điểm xong, lễ phục màu trắng làm anh nhìn càng thêm ôn hòa, nhưng cũng không thiếu đi sự sắc sảo.

Hiện tại anh đã mang thai năm tháng, độ cong bụng dưới càng thêm rõ ràng.

Mặc lễ phục vào cũng rất dễ bị phát hiện, nhưng Khương Thư Ngọc cũng không để ý. Anh hơn ba giờ sáng đã dậy, đến bây giờ vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

Khương Thư Ngọc đứng lên hít sâu. Anh nhận lấy bó hoa cưới Hứa Tửu đưa qua, nháy mắt với Hứa Tửu: “Nhất định phải bắt được hoa đó nha.”

Hứa Tửu bĩu môi, nhưng rất nhanh liền không giữ được vẻ mặt nữa, cười rộ lên: “Đi thôi, chú rể.”

Hai người đi theo nhân viên công tác đến trước một cánh cửa.

Nghi thức hôn lễ sắp bắt đầu, Khương Thư Ngọc cũng theo đó cảm thấy khẩn trương.

Anh nắm chặt bó hoa cưới trong tay, lẳng lặng chờ đợi cánh cửa lớn mở ra.

“Chúng ta hãy hoan nghênh vị chú rể còn lại của ngày hôm nay!”

Theo tiếng hoan nghênh của người chủ trì, cánh cửa đối diện Khương Thư Ngọc cũng chậm rãi mở ra. Vô số ánh đèn trải phẳng con đường trước mặt anh. Khương Thư Ngọc hít sâu, nhếch môi bước tới.

Người yêu của anh, đang đứng ở phía trước chờ anh.

Khương Thư Ngọc nắm chặt bó hoa cưới trong tay, mỗi một bước anh đi đều rất vững. Văn Túc Thời cũng ngày càng gần anh.

Tiếng hoan hô phía dưới anh đã nghe không rõ lắm. Anh chỉ biết, trong tương lai, cuộc sống của anh sẽ được tạo nên, bầu bạn, cùng người đàn ông này, và đứa con chưa sinh của họ, cho đến cuối sinh mệnh.

Hiện tại anh chỉ có một ý niệm: Anh, Khương Thư Ngọc, vô cùng hạnh phúc.

Gian nan đã từng cũng tốt, tình cảm của họ suy sụp cũng tốt, sau cùng đã trở thành con đường rộng mở của họ. Từ nay về sau, lại không còn gió tuyết.

back top