TRỌNG SINH TRỞ VỀ NĂM HAI MƯƠI TUỔI, TA QUYẾT ĐỊNH BUÔNG BỎ HẮN, BẢO VỆ NGƯỜI TA ĐÃ CÓ LỖI

Chương 1

Năm thứ năm bị khóa trên long sàng chịu nhục.

Đông sâu, ta cắn lưỡi tự vẫn.

Sáng sớm, ta còn lẩm bẩm muốn về quê cũ Giang Nam thăm một chút.

Lục Thời An không đồng ý, hắn lạnh lùng cười nhạo: “Với cái bộ dạng này của ngươi sao? Chẳng lẽ không thấy mất mặt ư.”

Một câu nói, trở thành cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà.

Gần đây hắn nói chuyện ngày càng cay nghiệt.

Trên giường, ta lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

Thôi đi.

Sống lay lắt như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ta từng là một thiếu niên Tể tướng, ba tuổi đã làm thơ, tám tuổi vào triều làm quan, mười hai tuổi đã xây dựng được hồ chứa và kênh đào vừa chống hạn vừa chống lụt.

Mười lăm tuổi chế tạo ra thuốc giải ôn dịch, cứu sống cả thành bách tính.

Ta xuất thân từ Giang Nam, bách tính Giang Nam lấy ta làm niềm vinh dự. Những câu chuyện về ta được lưu truyền trong các quán kể chuyện.

Các quán trà lầu cơm treo hình vẽ của ta. Ngay cả những đứa trẻ bi bô tập nói cũng từng nghe qua tên ta, biết ta tên là Thẩm Lăng Tuyết.

Bên ngoài đều cho rằng ta đã công thành danh toại, lui về du ngoạn.

Ta chỉ là sắp không thể nhớ nổi bản thân từng phong quang rực rỡ đến thế nào nữa.

Khi Lục Thời An bãi triều trở về, toàn thân ta đã lạnh ngắt, m.á.u từ khóe môi chảy ra làm ướt xiêm y.

Trong tay hắn cầm món bánh hoa quế ta thích ăn.

Bánh điểm tâm rơi vãi khắp sàn, Lục Thời An đứng cũng không vững.

Mãi lâu sau, hắn nở một nụ cười: “Dùng tự sát để đổi lấy nỗi đau khổ của ta sao? Thẩm Lăng Tuyết, ngươi nằm mơ đi.”

Hắn ra lệnh cho cung nhân nghiền ta thành tro bụi.

Bình thường ta đối xử với cung nhân rất tốt, lễ tết đều ban thưởng cho họ, khi người nhà họ bệnh cũng ra tay tìm đại phu, trả tiền bạc.

Lúc này, họ quỳ trên mặt đất, không một ai chịu động thủ.

Một cung nữ to gan hơn rưng rưng nước mắt nói: “Hoàng thượng, Tể tướng đã rất đáng thương rồi. Người từng là thiên tài thiếu niên danh động thiên hạ, ai ai cũng ca tụng. Người đã hủy hoại hắn rồi, xin hãy tha cho t.h.i t.h.ể của hắn đi.”

Tâm can ta chợt nhói đau.

Người c.h.ế.t rồi cũng biết buồn sao?

Cùng với việc cung nữ lên tiếng vì ta, hồn phách của ta càng lúc càng nhạt đi.

Thì ra, trên đời này vẫn còn người nhớ đến ta của ngày xưa.

Thì ra, ngay cả khi biết ta phải bò dưới thân nam nhân cầu hoan, vẫn có người sẽ nói đỡ cho ta.

Cung nữ này đang thương hại ta đây, cô ấy không hề xem thường ta.

Lục Thời An nghiến răng nói: “Ta hủy hoại hắn? Năm đó hắn tiến cử Ngũ hoàng tử làm Thái tử, để cái thứ tiện chủng do cung nữ sinh ra đó, giẫm lên đầu trẫm.”

“Ta bị người ta hãm hại, lúc mẫu phi bệnh nặng, ta đến cầu xin hắn, hắn làm ngơ, đóng cửa từ chối ta! Hắn có được kết cục như bây giờ, là do hắn tự làm tự chịu!”

Từng câu từng chữ, như kim châm, thật khó nghe.

 

back top