TRỌNG SINH TRỞ VỀ NĂM HAI MƯƠI TUỔI, TA QUYẾT ĐỊNH BUÔNG BỎ HẮN, BẢO VỆ NGƯỜI TA ĐÃ CÓ LỖI

Chương 2

Lục Thời An vẫn luôn nghĩ về ta như vậy sao.

Ta kéo khóe miệng, cười một tiếng.

Năm đó Lục Thời An bị người ta hãm hại tham ô quân phí, Hoàng đế chán ghét hắn, giáng chức cả hắn và Quý phi xuống huyện Minh Sa.

Quý phi bị bệnh nặng, đại phu ở đó không chữa khỏi.

Lục Thời An trái thánh lệnh, vội vã về kinh thành, không cầu xin được ngự y.

Không ai muốn rước họa vào thân.

Hắn bèn tìm đến ta.

Hoàng đế lúc ấy đang ở tuổi trung niên, kiêng kỵ Lục Thời An cấu kết quan lại. Người dùng tính mạng cả nhà Thẩm phủ ta để uy hiếp, không cho phép ta ra mặt.

Sau khi Lục Thời An đăng cơ, ta ở lại, một phần vì đau lòng cho hắn, không muốn hắn trở nên méo mó, cô độc cả đời.

Thế nhưng Lục Thời An lại cho rằng, ta chỉ là muốn bảo vệ Ngũ hoàng tử.

Mặc cho ta khổ sở giải thích, hắn cũng không tin.

Ta có lỗi với Lục Thanh Nghiễn.

Lúc Hoàng đế muốn chọn người làm đá mài d.a.o cho Đại hoàng tử, ta đã đẩy Lục Thanh Nghiễn ra.

Khi Lục Thời An chất vấn ta, tại sao lại khen Lục Thanh Nghiễn, mà lại chê bai hắn.

Lục Thanh Nghiễn quỳ trước thư phòng của ta, gọi ta tiếng sư phụ cuối cùng:

“Sư phụ, ân cứu mạng năm xưa ở lãnh cung, hôm nay con xin trả lại. Được phong Thái tử, chính là bước lên một con đường không có lối về, hay nói cách khác, là con đường chết.”

“Người đau lòng cho Lục Thời An, không có gì đáng trách. Từ nay về sau, giữa người và con, coi như người dưng.”

Lục Thanh Nghiễn và Đại hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra tranh chấp, thế lực của hắn sắp suy tàn, còn kéo cả Đại hoàng tử mà Hoàng thượng yêu thích xuống nước.

Buộc Đại hoàng tử đầu óc đơn giản phải khởi binh làm phản.

Hoàng thượng trong lòng hiểu rõ, nhưng vì thể diện, đã giáng Đại hoàng tử làm thứ dân.

Lục Thanh Nghiễn bị đánh một trăm trượng, lưu đày biên ải, vĩnh viễn không được vào kinh.

Hai người đều bị tổn thương nặng nề, mới có sự đăng cơ của Lục Thời An.

Vì vậy, ta đã cầu xin Lục Thời An, sắp xếp cho Lục Thanh Nghiễn ổn thỏa, để hắn được sống sung sướng, không phải chịu khổ.

Cuối cùng Lục Thời An vẫn không nghe lời ta, hắn không cho Lục Thanh Nghiễn đang mắc bệnh hiểm nghèo mời đại phu.

Khiến Lục Thanh Nghiễn bị hao mòn đến c.h.ế.t ở Bắc Châu lạnh lẽo xa xôi.

Tin tức Lục Thanh Nghiễn qua đời truyền đến vào đầu mùa đông năm nay, cùng với một phong thư:

“Thẩm Lăng Tuyết, người không cần phải thấy có lỗi với ta. Chuyện năm đó, chúng ta đã sòng phẳng, người nên được vạn người kính ngưỡng.”

Lúc đó, thân thể ta vì hợp hoan tán mà trở nên mềm mại vô lực, đầu óc cũng vì xuân dược mà trở nên trì độn, ký ức mơ hồ.

Ta đã sớm không còn như trước, tự nhiên, cũng không thể trốn thoát được nữa.

 

back top