Lần nữa mở mắt, ta đã trở về năm ta hai mươi tuổi, đang độ tuổi thanh xuân.
Hoàng đế mỉm cười hỏi ta: “Thẩm khanh, ngươi thấy Thất hoàng tử Lục Thời An do Quý phi sinh ra, và Ngũ hoàng tử Lục Thanh Nghiễn, ai thông minh hơn?”
Ta không chút do dự đáp: “Lục Thời An! Hắn có tâm tư kín đáo, học hành chăm chỉ, là người phù hợp nhất cho vị trí Thái tử.”
Thái tử chó má gì.
Đại hoàng tử không nên người, ham mê hưởng lạc, ỷ vào mình là con trưởng, lại là đích tử, vị trí Thái tử cứ như thể là vật trong túi của hắn.
Cả ngày lui tới thanh lâu, ức h.i.ế.p nam nữ.
Hoàng đế phong người khác làm Thái tử, ý là để cảnh cáo Đại hoàng tử, kích thích ý chí của hắn, để Đại hoàng tử làm việc chính sự, không còn nhàn rỗi.
Và kết cục của hòn đá mài dao, cuối cùng chỉ là chim bay hết, cung tốt cất đi.
Đời trước Lục Thời An hoạt bát, thường xuyên lẽo đẽo theo sau ta, miệng kêu một tiếng sư phụ.
Lục Thanh Nghiễn lạnh lùng hờ hững, không thân thiết với ta. Ban đầu ta nhận hắn làm đồ đệ là vì thương hại hắn, một hoàng tử lại bị người ta ức h.i.ế.p trong lãnh cung.
Lòng người là thiên vị.
Ta của đời trước quả thực thích Lục Thời An hơn.
Bây giờ, ta chỉ muốn bảo vệ người ta đã có lỗi, bảo vệ chính mình, để cuộc đời này của ta được suôn sẻ, thuận lợi.
