TRƯỚC KHI THÀNH HÔN, TA TẶNG CHO HẮN BÙA HỘ THÂN, THỰC CHẤT LÀ PHÙ CHÚ CHUYỂN THƯƠNG

Chương 1

Ta là Đại sư huynh của Yêu Tông, Vô Mịch là sư đệ nhỏ tuổi nhất của ta.

Giống loài Hồ ly luôn mang vẻ ngoài xinh đẹp và mê hoặc lòng người.

Hắn lại là kẻ xuất sắc nhất trong số đó.

Tóc đỏ mắt xanh, ai thấy cũng yêu, đôi tai cáo thì mềm mại, đầy lông tơ.

Hắn thích cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xíu, vừa đáng yêu lại vừa giảo hoạt.

Lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau ta: "Đại sư huynh, Đại sư huynh, Vô Mịch đói rồi, muốn ăn gà."

Trong tông môn không có gà, vả lại sát sinh là đại kỵ trong tu luyện.

Nhưng hồ ly nhỏ chẳng thèm bận tâm, túm lấy góc áo ta, ngước khuôn mặt đáng thương tội nghiệp lên.

"Đại sư huynh, ta đói, ta đói lắm."

Cái bụng hắn nghe lời réo lên đúng lúc: "Tại sao vào tông môn rồi mà vẫn phải chịu đói y như hồi lang thang vậy?"

Chóp mũi hồ ly nhỏ đỏ ửng, đôi tai mềm mại rũ xuống.

"Vô Mịch không tham lam, chỉ ăn một miếng thôi, một miếng thôi mà."

Nước mắt tuôn như mưa rào: "Vô Mịch lâu lắm rồi chưa được ăn thịt hức hức..."

Vô Mịch là đệ tử được Sư tôn cứu về từ tay một con khỉ yêu khi Người xuống núi, dù đã một trăm tuổi nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn hóa hình, gầy gò, nhỏ bé và suy dinh dưỡng, phải dùng linh dược tẩm bổ ròng rã hai tháng trời.

Ta thừa biết hắn là thèm ăn, chứ không phải thực sự đói.

Nhưng vẫn không kìm được lòng mềm yếu, đành nhượng bộ: "Không được có lần sau."

Đôi tai đang cụp xuống của hắn lập tức "vụt" đứng thẳng lên, nước mắt trong nháy mắt bốc hơi sạch sẽ.

Hắn nhảy vào lòng ta, cọ cọ cằm ta: "Đại sư huynh là tốt nhất, tốt nhất luôn nha~"

Rồi hôn chụt một cái lên má ta: "Vô Mịch thích Đại sư huynh nhất luôn nha~"

Ta đã mong hắn mãi mãi không trưởng thành.

Trưởng thành rồi, sẽ không còn thân thiết với ta nữa.

 

back top