Vô Mịch khi còn bé đáng yêu bao nhiêu, thì lúc trưởng thành lại mê hoặc bấy nhiêu.
Mỗi ngày, hắn đều bị các nữ tu vây quanh, cười đùa ồn ào.
Miệng lưỡi hắn ngọt xớt, gọi các nàng "tỷ tỷ", "muội muội" vô cùng thân mật.
Ta đứng từ xa nhìn, lòng chợt dâng lên vị chua xót.
Ghen tuông đến phát điên.
Thế nhưng, ta trong mắt mọi người lại là một Đại sư huynh trầm ổn, ôn hòa, đối xử công bằng với tất cả sư đệ sư muội.
Không thiên vị bất kỳ ai.
Đáng lẽ ta nên kết thành đạo lữ với Trĩ Li – người bạn thanh mai trúc mã của ta.
Không nên lại đi thích một nam tử.
Và rồi trở thành một Tông chủ tốt, giống như Sư tôn, lấy tông môn làm trọng.
Chứ không phải là một kẻ có đầy rẫy những ý nghĩ điên rồ, muốn trói Vô Mịch lại rồi trốn đi chân trời góc bể.
Một ý niệm cuồng dại chỉ chuyên tâm vào tình yêu, không màng thế sự.
… Ta rốt cuộc không làm được chuyện đó.
Ánh mắt người đời ta không bận tâm, nhưng ta sợ bị Vô Mịch chán ghét.
Nếu để hắn biết, vị Đại sư huynh tưởng chừng thanh lãnh tự chủ này, lại là một kẻ biến thái thầm thèm muốn hắn bao năm.
Hẳn là hắn sẽ cảm thấy ta thật ghê tởm.
Chi bằng cứ chấp nhận số phận, cuộc đời đã định sẵn cho ta, cứ như hiện tại là đủ.
Chỉ cần từ xa ngắm nhìn, vậy là thỏa.
