Bùa hộ thân, bùa hộ thân… c.h.ế.t tiệt cái bùa hộ thân của hắn!
Tên đần này coi việc lấy m.á.u thịt của mình để thay hắn chịu thương là bảo vệ ư?!
Đúng là tấm phù đó có thể khiến cơ thể hắn không bị tổn thương.
Nhưng tâm sẽ đau.
Biết bao nhiêu vết thương, biết bao nhiêu máu.
Hắn thật đáng chết.
Mải lo tức giận, ta đã không để ý đến việc Hoài Sùng đang phải chịu đựng đau đớn.
Vô Mịch bàng hoàng.
Đại sư huynh nhà người khác, liệu có làm đến mức này vì sư đệ không?
Hay là… hắn cũng như mình, cũng nảy sinh tình cảm khác thường?
Nếu nói là có.
Thì khi ta vui đùa với các nữ yêu tu, Hoài Sùng chẳng hề có phản ứng gì.
Thậm chí còn nói với ta: "Không tệ, kết giao bạn bè là chuyện tốt."
"Ngươi cũng đến tuổi thành hôn rồi, gặp được người mình thích thì chủ động lên."
Nếu nói là không.
Thì khi ta bóp cổ mình để ép hắn phải trả lời.
Vẻ kinh ngạc chợt lóe lên, khuôn mặt đỏ bừng, biểu cảm hơi chột dạ, cùng hành động im lặng nhưng không phủ nhận của hắn.
Thực sự rất khó khiến người ta tin rằng hắn hoàn toàn trong sạch.
Đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Hắn chỉ cần một đốm lửa này, là đủ để bùng cháy thành thảo nguyên.
