TRƯỚC KHI THÀNH HÔN, TA TẶNG CHO HẮN BÙA HỘ THÂN, THỰC CHẤT LÀ PHÙ CHÚ CHUYỂN THƯƠNG

Chương 17

 

"Vô Mịch ca ca!"

Một bóng hình đỏ rực, giống hệt Vô Mịch, lướt như gió đến bên hắn, nhảy lên, gần như cả người treo trên người hắn.

Nhỏ m.á.u vào Mệnh đăng, Vô Mịch cuối cùng cũng khôi phục toàn bộ ký ức, đôi mắt hắn đột nhiên sáng rực.

"Phỉ Đăng?!" Hắn đưa tay đỡ lấy nàng.

Tiếng cười vui mừng của hai người sau bao ngày xa cách tràn ngập cả căn phòng.

Các trưởng lão Hồ tộc cũng mỉm cười nói: "Đã bao năm không gặp, tình cảm của tiểu thư A Đăng và Thái tử Điện hạ vẫn tốt như vậy."

"Chuyện đó thì khỏi phải nói, hai đứa nó vừa sinh ra đã được định hôn ước từ bé rồi."

"Xem ra, Hồ tộc chúng ta sắp có hỷ sự lớn rồi."

"…"

Ta đột nhiên không còn nghe thấy gì nữa, chỉ có mấy câu nói đó lặp đi lặp lại trong tai như một lời nguyền.

Ta ngây người đứng bên cửa, nhìn đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ kia.

Họ có mái tóc đỏ giống nhau, vẻ đẹp phi thường, ngay cả độ cong khóe mắt khi cười cũng tương tự.

Chiều cao cũng hợp, một người cao lớn, một người nhỏ nhắn.

Ai nhìn vào cũng phải cảm thán một câu "Giai ngẫu thiên thành".

Ánh mắt ta rơi trên bàn tay họ đang nắm lấy nhau một cách tự nhiên, như có hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào tim.

Ta là người thừa thãi.

Nhận ra điều đó, ta vội vã bỏ chạy.

 

back top