Đêm hôm đó, trăng sáng vằng vặc.
Một con hồ ly lén chui vào chăn của ta.
"Hoài Sùng."
Hồ ly chui ra sau lưng ta, hóa thành người, ôm chặt lấy ta.
Cắn răng nghiến lợi lên án:
"Chiều nay ta vừa quay đầu lại thì ngươi đã biến mất."
"Đi đâu rồi?"
"Gặp ai?"
"Làm gì?"
Không đi đâu, không gặp ai, cũng chẳng làm gì cả.
"Tại sao ta dùng thạch truyền âm tìm ngươi mà ngươi không trả lời ta?"
Ngươi cũng chỉ tìm ta có một lần thôi.
"… Nói đi!"
Nói gì đây?
Ta sợ vừa mở miệng sẽ toàn là vị chua, để người ta chê cười.
"Khà."
Một bàn tay làm loạn luồn vào trong y phục.
"Vừa về đã lạnh nhạt với ta, ngươi thay lòng đổi dạ nhanh thật đấy!"
Vô Mịch ra tay không hề nương nhẹ, chân cũng không chịu yên.
Ta vừa ấm ức vừa giận dữ lại vừa đau, vô cùng không chín chắn mà đánh nhau với hắn ngay trên giường.
Hắn vừa vặn né được phù chú trói buộc ta ném ra, nổi giận.
"Ngươi dùng chú với ta?!"
Mệnh đăng đã về thể, tu vi của hắn tăng lên rất nhiều, mọc thêm một cái đuôi.
Hai cái đuôi và bốn chi cùng lúc dùng sức, khóa ta lại chặt cứng, không thể nhúc nhích.
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Buông ta ra."
Hắn trừng mắt còn hung dữ hơn ta: "Giờ mới hối hận, muộn rồi!"
"Ta nói cho ngươi biết Hoài Sùng, đã trêu chọc ta rồi thì kiếp này đừng hòng thoát khỏi ta!"
Ta lại ngửi thấy mùi rượu trong trẻo đó.
Ban ngày cùng nữ tử khác tình tứ, ban đêm lại như không có chuyện gì mà đến chỗ ta phát tình.
Coi ta là gì chứ!
Ta cũng tức đến hồ đồ, mở miệng mắng: "Đồ vô liêm sỉ!"
"…"
Hồ ly nổ tung.
"Vô liêm sỉ? Ngươi mắng ta vô liêm sỉ?!"
Hắn thô bạo xé rách y phục của ta.
Ta không muốn, luồng khí nghẹn lại trong lồng n.g.ự.c khiến lý trí ta bỏ nhà đi.
Không kìm nén nữa, ta dùng sức áp chế hắn.
Vô Mịch là hồ ly, ta là sói.
Thân hình và sức mạnh của ta gấp mấy lần hắn.
Nếu không phải sợ động đến thực lực sẽ làm hắn bị thương, hắn căn bản không có cơ hội chiếm thế thượng phong.
Ta tức đến mức nhe cả răng nanh ra: "Tìm vị hôn thê của ngươi đi! Đừng có đến làm phiền ta!"
Nghe vậy, đồng tử hắn hơi giãn ra.
Nhướn mày, cong khóe mắt, khóe môi nhếch lên.
"Ồ ~ ta hiểu rồi."
Hắn hít hít mũi: "Chà, mùi dấm chua thật nồng nặc nha."
"…"
"Hôn ước từ bé do người lớn tự ý định ra, đâu có tính đâu."
"Hơn nữa ta không thích nữ nhân."
"Nàng trong mắt ta chỉ là muội muội thôi."
Hắn nắm lấy cổ tay ta rồi buông ra: "Cảm nhận được chưa? Ta chỉ có cảm giác với ngươi thôi."
"…"
Như vậy sao.
