TRƯỚC KHI THÀNH HÔN, TA TẶNG CHO HẮN BÙA HỘ THÂN, THỰC CHẤT LÀ PHÙ CHÚ CHUYỂN THƯƠNG

Chương 22

 

Gần tối, thạch truyền âm reo lên.

"Hoài Sùng, ngươi có đó không?"

Ta đặt bát đĩa xuống: "Ta có đây."

"Ta nhớ ngươi lắm."

"Khụ khụ."

Ta suýt phun cả bữa tối vừa nuốt xuống.

"… Ngươi đừng có đột ngột như vậy."

Vô Mịch cười ở đầu dây bên kia: "Nhưng ta thật sự nhớ ngươi mà."

Hắn "ấy" một tiếng: "Sáng ra ta còn đang mơ, thì bị mấy lão già kia gọi dậy."

"Nói là mẫu thân ta tỉnh rồi, bảo ta mau dọn dẹp chuẩn bị về nhà."

"Vốn định chào ngươi một tiếng, nhưng đêm qua bị mệt quá."

"Ta buồn ngủ lắm, ngủ suốt cả đường đi."

"Sau khi đến Hồ tộc, gặp phụ vương và mẫu thân xong, lại liên tục gặp mấy đợt người nữa, giờ mới rảnh rỗi được chút."

"Xin lỗi." Giọng Vô Mịch có chút cẩn trọng, "Để ngươi đợi lâu như vậy."

Lòng ta dịu lại: "Không sao."

Sao ta có thể trách hắn được chứ.

Ai cũng không muốn làm đứa trẻ không cha không mẹ, hắn có thể quay về Hồ tộc là một chuyện vui.

Hai trăm năm không gặp, hắn và cha mẹ chắc chắn có rất nhiều điều để nói.

Hắn có về tin nhắn cho ta vào ngày mai, cũng là điều bình thường.

"Sư huynh không giận ta là được rồi nha~"

"À đúng rồi, ta kể cho ngươi nghe, lần này ta…"

Bên Vô Mịch bị ngắt quãng.

Một lát sau hắn vội vàng ném lại một câu: "Họ tìm ta, ta phải qua đó trước. Ngươi có việc gì thì truyền âm cho ta nha!", rồi không còn tiếng động nào nữa.

"… Được."

 

back top