Ta và Vô Mịch bắt đầu cuộc sống yêu đương qua thạch truyền âm.
Hắn mỗi ngày bận tối mắt tối mũi, ban ngày cơ bản chỉ có thể tranh thủ trả lời vài câu, đến tối mới có thời gian trò chuyện lâu hơn một chút.
Hai tuần trôi qua, Vô Mịch bực dọc: "Phiền c.h.ế.t đi được!!!"
"Cái kiểu ngày tháng chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người này rốt cuộc phải kéo dài đến bao giờ!!!"
"Muốn về Yêu Tông, muốn gặp ngươi, muốn cùng ngươi hôn hít ôm ấp ngủ nghỉ."
"Cái Thái tử này ai muốn làm thì làm đi, ta không làm nữa!"
Ta bị lời nói trẻ con của hắn chọc cười: "Từ từ thôi, không vội, những ngày sau này còn dài lắm."
"A!"
Hắn kêu lên một tiếng kỳ lạ, lật lăn trên giường.
"Hừ! Ngươi nhịn giỏi thật đấy, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta chút nào sao?"
"… Có nhớ."
Ta hắng giọng: "Chuyện đó, đợi ngươi rảnh rỗi hơn một chút, ta đến thăm ngươi được không?"
"… Awww!"
"Aww aww aww aww aww!"
"Hoài Sùng ta yêu ngươi!"
